Chương trước
Chương sau
Tô Thính Ngôn nói, “Tôi cũng không biết rõ…”
Đôi tay của Tô Khuynh Tình đặt trên đầu gối, nở nụ cười nhẹ đầy tự nhiên và ưu nhã.
Vẻ mặt mang biểu cảm nhìn thấu rõ hết mọi thứ.
“Thật là, cô nghe Khuynh Tình nói, Khuynh Tình chắc chắn đã gặp qua Lâm Nhứ rồi, có đúng hay không?”
“Đã gặp qua vài lần, kỳ thật cũng không thân thiết cho lắm.”
Thật ra chỉ thấy có đúng một lần.
Lần đó cũng không thực sự thoải mái.
Chính là sau khi nói một câu như thế, người bên cạnh cũng đã nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt hâm mộ.
Tẳng Lê không cao hứng, “Sao cũng được, dù gì tôi cũng tin tưởng người tôi gặp chính là Lâm Nhứ, hừ.”
Cô âm thầm lôi kéo Tô Thính Ngôn, “Bác sĩ Tô, cô nói xem có đúng hay không?”
Tô Thính Ngôn nói, “Các cô ấy cảm thấy không phải liền cho rằng là không phải, chính cô tự biết điều đó không đúng là được.”
“Đúng thế, chính tôi biết tôi đúng, hừ, không tin thì thôi, không biết ai khinh thường ai.”
Ngày hôm sau, chủ nhiệm Vương nhất quyết lôi kéo Tô Thính Ngôn đến nhóm chuyên viên để giúp Vương Tử Hùng chữa bệnh.
Mấy người ở bên ngoài nhìn vào đều rất ngưỡng mộ.
Các tiểu y tá đều nói: “Bác sĩ Tô thật lợi hại. Mới đó đã có thể tham gia vào nhóm chuyên viên tổ y học, hơn nữa có vẻ như chủ nhiệm Vương cũng rất hài lòng với cô ấy.”
Mọi người chỉ thấy ghen tị, trong đám có người hừ nói “Ai mà biết đã dùng thủ đoạn g2.”
“Đừng nói lung tung, dù thế nào thì người ta lớn lên đã đẹp,ngươi có thể làm gì.”
* Đúng là, dựa vào mặt mà kiếm sống đúng là tốt thật.”
Buổi tối, Tô Thính Ngôn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên An Mễ Hinh gọi điện thoại cho cô.
“Nghe nói, con là bác sĩ, con có chữa trị được cho chó không?…”
Tô Thính Ngôn nghe xong sửng sót, “ Làm sao vậy?”
“Mẹ… Mẹ đá con chó một cước khiến nod chảy máu.” Tô Thính Ngôn nghe xong tuy rằng hơi nghi hoặc nhưng liền lập tức nói, lúc này cô liền qua đó xem.
Trong bệnh viện thú cưng, An Mễ Hinh với vẻ mặt bắt đắc dĩ đứng ở đó.
Đối diện là Lại Mỹ Lâm với vẻ mặt đang tức giận.
“Cục cưng của nhà tôi bị bà đá thành như vậy,hừ, đây chính là Tần khuyển dùng để dự thi. Nhà tôi phải mắt bao tiền để mang từ Châu Âu về hơn nữa bà cũng phải bồi thường cho nó.Con chó này nhà tôi nuôi ba năm rồi.
Giống như con trai tôi vậy, tôi thường ôm nó vào trong ngực thân thiết thế nào cũng không đủ được như vậy nếu tôi đối xử với con trai bà theo cách này, bà không phải cũng sinh khí sao. “
” Nó cắn tôi trước! “An Mễ Hinh chậm rì rì nói, không giống như Lại Mỹ Lâm nói nhanh như vậy, làm sao có thể cải với bà ta cho được.
Lại Mỹ Lâm vẫn không ngừng nói, thuận tiện khóc lóc kể lễ với những người xung quanh.
” Mọi người nhìn xem, loại người này không có nhân tính, quả thực không phải là người, đối với động vật nhỏ cũng có thể ra tay?” đúng lúc này Tô Thính Ngôn tới nơi liền nghe thấy giọng nói của Lại Mỹ Lâm, cảm thấy thật đúng là oan gia ngõ hẹp không ai khác ngoài mẹ hai.
“U, bà nói cái gì? Xem nó như con ruột của bà vậy? Bó tôi có biết từ khi nào ông ấy lại có thêm một đứa con trai không?”
Lại Mỹ Lâm càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy giọng nói này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.