Đây là khích lệ sao?
Thời điểm khích lệ sắc mặt có chút…hung dữ.
Đúng đúng đúng, đặc biệt là đôi mắt kia, nó sắc bén giống như dao, tựa như muốn nhắm thẳng trên mặt hắn mà đâm lên.
“Lâm…Lâm tổng… Xin ngài hãy nói tôi đã làm sai cái gì, tôi nhất định sẽ sửa chữa lập tức.”
Khóe mắt Lâm Nhứ giật giật, nói với ông ta: “Không có việc gì, chút nữa giúp tôi làm vài việc.”
Một lát sau.
Lâm Nhứ đã quay trở lại.
Cảm xúc của Tằng Lê vừa mới ổn định một chút, lập tức lại phấn khích một lần nữa.
“Lâm tổng… Sao ngài lại quay lại đây?”
Lâm Nhứ nói, “Không có việc gì, bọn họ nghĩ sai rồi, bên trong không có chỗ ngồi.”
“Sao cái này có thể tính toán sót được chứ? Thật là…”
Tằng Lê nói, nhưng trên mặt rõ ràng đã vui đến mức nở: hoa, không thể giấu được biểu cảm của bản thân, “Đúng rồi, quên tự giới thiệu, Lâm tổng, thật sự rất có duyên, tôi và bác sĩ Tô đều cùng là bác sĩ của bệnh viện Lâm Vũ.”
Vẻ mặt của Lâm Nhứ bừng tỉnh.
“À, thế à, quả thực rất có duyên.” Hắn mỉm cười nhìn về phía Tô Thính Ngôn, “Cô là bác sĩ Tô phải không?”
Biểu cảm đầy ái muội kia làm Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn hắn.
Tằng Lê còn đang hưng phấn nhìn anh”Đúng vậy, Lâm tổng ngài như thế nào lại đi một mình tới nơi này, tôi không nghĩ tới ở bên ngoài này gặp được Lâm tổng, ở bệnh viện mấy năm cũng không nhìn thấy Lâm tổng quá máy lần, nay ở Hải Thành lại được gặp, thật là…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186535/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.