Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Xin anh.” Bỗng nhiên Thiên Nhã thấp giọng cầu xin.

Anh dừng lại, cơ thể cũng cứng đờ.

Giọng nói của cô trong trẻo lạnh lùng, dáng vẻ lạnh nhạt.

Bi thương lấp đầy trong cô, khoảnh khắc đó, trong đầu cô hiện lên dáng vẻ hung dữ đầy thù hận của cha, nụ cười dịu dàng có lúm đồng tiền của mẹ. Cha cô từng nói rồi, cô không thể không chú ý, dù cho đây là điều không thể chứng thực nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng cha mình, nhất định phải tin tưởng.

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ rọi vào gương mặt cô. Cô giãy giụa, nhìn dáng vẻ mất mát, đôi mắt nặng nề của anh. Anh hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng, bàn tay đang nắm chặt cũng dần thả lỏng, anh rời khỏi người cô, mang theo sự tức giận đi vào phòng tắm.

Thiên Nhã thầm thở phào, nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác mất mát thất vọng. Cô cắn môi, thứ tình cảm phức tạp này sắp chôn vùi cô rồi.

Ánh mắt cô không tự chủ được nhìn về phía phòng tắm, sau lớp kính mờ mờ có thể mơ hồ thấy được thân hình cao ngất của anh. Anh cúi đầu, cô có thể nghe thấy tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống, thấy anh đang nắm chặt tay, mím môi mỏng.

Nhận ra là mình đang trộm xem anh tắm, Thiên Nhã quay đầu đi, khuôn mặt nóng bừng.

“Chủ tịch, tôi cần đi về.” Anh mặc đồ ngủ đứng ở trước cửa sổ sát đất, trên tay cầm ly rượu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Thiên Nhã ở phía sau.

Ngón tay Thiên Nhã bấu chặt vào nhau. Tâm trạng hỗn loạn khó khăn lắm mới bình thường trở lại đã bị bóng lưng vô tình mà lạnh lùng của anh làm cho hỗn loạn.

Rốt cuộc cô làm sao vậy? Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?

Thiên Nhã khoanh tay, cắn lưỡi, mâu thuẫn và hoang mang.

Nhưng cô không biết, giờ phút này anh đang quan sát cô qua bóng hình phản chiếu trên cửa sổ sát đất, sắc mặt phức tạp của cô đều bị anh nhìn thấy hết.

Lòng anh mềm nhũn, anh xoay người, khóe miệng nhếch lên vẻ ma quỷ: “Có hai lựa chọn, một là ở đây, hai là tự đi về, chọn đi.”

Thiên Nhã nhìn vẻ tà ác kèm theo chút gì đó nghịch ngợm hiện lên trên khuôn mặt anh, không biết sao tâm tình dần thả lỏng, khẽ mắng một câu: “Vô lại.”

Dù bị mắng nhưng lòng anh lại dần ấm áp trở lại.

Anh rót cho cô một ly rượu, đưa tới: “Cầm lấy.”

Thiên Nhã tiếp nhận trong vô thức, đang muốn nói không uống thì tay anh đã quàng qua tay cô, để cho tư thế uống rượu của hai người trở thành tư thế giao bôi.

“Uống.” Anh ra lệnh.

Khóa chặt tay, đưa ly rượu trong tay cô tới bên miệng anh mà uống, đồng thời cũng để cô uống luôn ly rượu trong tay mình.

Cho tới khi Thiên Nhã uống cạn anh mới buông ra.

“Anh!”

Lạc Thần Hi nở nụ cười hài lòng, sau đó nói với giọng vô cùng bá đạo: “Nhớ, lần sau mà còn dám cùng người đàn ông khác uống rượu giao bôi thì tôi...” Ánh mắt anh quét một vòng trên người cô, cuối cùng dừng lại ở vị trí ngực. Anh bước từng bước về phía cô, mắt ánh lên vẻ gian ác.

Thiên Nhã vội vàng giơ hai tay che ngực, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai: “Anh, anh muốn làm gì?”

Anh bước từng bước tới trong khi cô lùi từng bước một, lùi thẳng tới chỗ huyền quan.

Khóe mắt liếc thấy trong tủ giày có giày của một đứa trẻ, cô nghi hoặc: “Đây là...”

Khóe miệng Lạc Thần Hi nhếch lên nụ cười trêu chọc: “Của Lạc Lăng, tên nhóc kia chắc ngủ rồi, không chứng kiến chuyện vừa rồi của hai chúng ta đâu.”

“Cái gì? Sao Lăng Lăng lại ở chỗ này?” Thiên Nhã kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.

“Sao thế? Lăng Lăng ở đây nên chúng ta bị vướng víu, đúng không?” Lạc Thần Hi bước một bước dài tới trước mặt cô, hơi thở của anh ập tới.

“Lẽ nào em muốn cùng tôi trải qua thế giới hai người?” Anh dùng ngón trỏ thon dài nâng cằm cô lên, nở nụ cười xấu xa.

Nhìn sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành và nụ cười tà ác đó, bỗng nhiên Thiên Nhã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm. Cô sợ mình không có năng lực chống đỡ một lần nữa.

Đang định đẩy anh ra thì khuôn mặt anh đã kề sát, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, trán cũng tì lên trán cô mà day day vài cái.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, trong lòng Thiên Nhã như có nai con chạy loạn. Ôi, lại nữa rồi, đúng là muốn mạng của cô mà.

“Em nghe cho rõ đây, tôi không ép buộc em, nhưng hy vọng em không để tôi chờ quá lâu. Tôi muốn em yêu tôi không chút do dự.” Giọng anh trầm thấp mà gợi cảm, lời nói đó như viên đá thả vào lòng cô làm dấy lên cơn sóng lớn, vang vọng hồi lâu.

Đột nhiên, anh buông cô ra rồi lùi ra phía sau mấy bước, xoay người một cách vô cùng tiêu sái: “Muộn rồi, ngủ ở đây đi! Tự tới phòng khách nhé.”

Thiên Nhã còn chưa kịp phản ứng lại lượng thông tin trong lời anh thì đã thấy bóng lưng anh biến mất ở chỗ khúc ngoặt trên cầu thang rồi.

Cô sờ lên trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình.

“Bụp!” Thiên Nhã vọt vào trong phòng ngủ dành cho khách ở góc tầng hai, câu nói dịu dàng, du dương khi nãy của anh vẫn đang quanh quẩn bên tai cô.

Bên ngoài có người gõ cửa dọa cho Thiên Nhã giật mình.

“Ai đấy?” Không lẽ là Lạc Lăng? Ôi trời, nếu như để Lạc Lăng biết nửa đêm canh ba mình còn chạy tới đây với cha nhóc... ôi, làm sao bây giờ.

Người ngoài cửa cười: “Lăng Lăng ngủ say rồi, à, tôi nghĩ em rất cần gối đầu.”

Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận, không ngờ người này lại nhìn thấu tâm tư cô, không lẽ anh thả một con giun đũa ở trong bụng cô?

Lạc Thần Hi thấy người trong phòng chậm chạp không chịu mở cửa thì chuẩn bị mở cửa đi vào.

Xoay, lại xoay thêm lần nữa, cửa bị khóa lại rồi.

“Em khóa cửa làm gì?” Sắc mặt anh trầm xuống, giọng nói lộ rõ sự không vui.

Khuôn mặt Thiên Nhã đỏ bừng tới tận mang tai: “Tôi không cần gối đầu, anh mang về đi.”

“La Thiên Nhã!” Anh tức giận gầm nhẹ một tiếng, không ngờ người phụ nữ này lại không tin tưởng anh! Anh, Lạc Thần Hi, đây là lần đầu tiên anh đối xử với một người phụ nữ như thế, không phải, phải là bất kỳ ai cũng không được anh nhường nhịn như này! Thế mà cô lại không tin lời anh nói!

“Tôi, tôi không sợ anh, tôi đang sợ chính tôi.” Thiên Nhã đang bối rối, thế là lỡ miệng.

Trong phòng truyền tới tiếng Thiên Nhã hối hận hít một hơi lạnh, sự sửng sốt thoáng hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi, khóe miệng anh cong lên một nụ cười rạng rỡ.

“Khụ khụ, vậy em khóa chặt một chút, tôi về ngủ đây.” Ngoài cửa là tiếng cười đang dần đi xa.

Anh đi được mấy bước lại lùi lại: “Nếu thật sự không khống chế được thì cứ tới tìm tôi.”

Khuôn mặt người trong phòng đã sớm đỏ bừng lên, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào, hoặc là trực tiếp đập đầu tự tử cho rồi! Danh dự cả đời của cô bị hủy rồi! Về sau phải đối mặt với anh như thế nào đây.

“Ôi!” Thiên Nhã ngẩng mặt nhìn trần nhà mà kêu.

Nụ cười bên miệng Lạc Thần Hi càng sâu hơn, anh xoay người đi về phòng mình. Một giây trước khi mở cửa phòng ra, anh bất đắc dĩ lắc đầu, hoảng hốt suy nghĩ một chút, đây là anh sao? Đây là người lạnh lùng bá đạo, cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ sao?

Nhưng nghĩ tới cô, đáy lòng anh lại tràn ngập sự ấm áp. Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình yêu, anh không thể không thừa nhận.

Sáng sớm, tiếng gõ cửa theo tiết tấu vang lên ba lần.

Thiên Nhã nghe ra được đây là nhịp gõ cửa của Lạc Thần Hi, cô duỗi người, cả người mệt tới hồ đồ, mí mắt cứ cụp xuống.

“Ai đang ở bên ngoài thế?” Tuy cô không muốn lén lút như này nhưng để duy trì sự trong sáng của một đứa trẻ không bị tổn thương, cô vẫn nên lén lút thôi, tránh cho hiểu lầm xảy ra.

“Nếu em muốn dành cho Lăng Lăng một nụ hôn chào buổi sáng thì có thể ngủ thêm một lúc.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói chế nhạo của Lạc Thần Hi.

Khuôn mặt Thiên Nhã đen lại, tên vô lại này!

Thiên Nhã dùng tốc độ nhanh như chớp để mặc xong quần áo. Khi đi tới phòng khách, ánh mắt cô dừng lại trên ghế sofa, trong đầu không khỏi liên tưởng tới hình ảnh nóng bỏng đêm qua, chết tiệt! La Thiên Nhã! Mày điên rồi!!

Sắc mặt Lạc Thần Hi khi nhìn Thiên Nhã mang ý vị sâu xa, thấy bộ dáng sững sờ nhìn sofa rồi lại ảo não của cô trông rất đáng yêu.

“Đừng nhớ lại nữa, sớm biết vậy thì tối hôm qua...” Lạc Thần Hi đi tới bên cạnh cô mập mờ nói một câu, rồi đi lướt qua vai cô đi về phía cửa chính.

Thiên Nhã hóa đá tại chỗ, khóe miệng co rút mấy cái, người nào nhớ lại chứ! Tên đại sắc lang này cứ cho mình là đúng! Cha, con xin lỗi, không phải con đâu! Con, con rất cố gắng rồi.

“Cha! Cha đang nói chuyện với ai thế?” Tiếng Lạc Lăng truyền tới từ trong phòng tắm, giọng gần giống giọng La Tiểu Bảo khiến Thiên Nhã có ảo giác như mình nghe được tiếng của La Tiểu Bảo. Cô hoảng hốt. Lạc Lăng thức dậy rồi đang ở trong phòng tắm.

“Cha đang nói với Thiên...”

Thiên Nhã che miệng anh lại, kéo tay anh đi ra cửa.

“Cha! Cha!!” Lạc Lăng gọi từ trong phòng tắm.

Cửa lớn bị đóng lại, Lạc Lăng đi ra khỏi phòng tắm, che miệng cười trộm. Mẹ, mẹ cho rằng con không biết ngày hôm qua mẹ với cha đại chiến sao? Mẹ xấu hổ rồi, ha ha, xem ra cậu chỉ cần tìm cơ hội thích hợp, rồi chẳng mấy chốc cậu với La Tiểu Bảo sẽ có thêm một đứa em trai hoặc một đứa em gái.

“Đêm qua bị giày vò quá à?” Lên xe, Lạc Thần Hi vẫn không buông tha bất cứ cơ hội nào làm mặt cô đỏ bừng tới tận mang tai.

Thiên Nhã lườm anh, oán thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngại quá, để anh thất vọng rồi, ngược lại tôi ngủ rất ngon.”

Lạc Thần Hi quay sang, liếc nhìn cô: “Gấu trúc thật biết nói dối.”

Thiên Nhã sửng sốt, vội lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra xem. Trời! Hôm nay sắc mặt cô đúng là giống hệt chị em của gấu trúc.

Ảo não cất gương lại vào trong túi xách, đúng là đêm qua cô như bị giày vò, cứ trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng loạn như nồi cháo gạo.

Rốt cuộc là phải làm sao đây? Cô bị anh quyến rũ rồi. Bởi vì câu nói chết người kia của anh. Bởi vì anh làm cho người khác không thể nào kháng cự được, chắc là do bị anh hành hạ quen rồi, đột nhiên được đối xử tốt không rõ lý do, làm cô lập tức chìm đắm trong đó.

Nhưng cô không thể tới với anh, cho dù là từ phương diện nào đi chăng nữa, cô không thể tới gần anh hoặc là để anh tới gần mình.

Bên cạnh anh có Hạ Vân Cẩm, có Jenny Trình, có ông cụ Lạc, mà bên cạnh cô cũng có cha, có người mẹ đã qua đời, những người này đều là chướng ngại vật giữa anh và cô. Nếu lời cha nói là sự thật thì cô phải làm gì đây? Cô không thể tin được cha mình lại hận người nhà họ Lạc đến thế, nếu biết được cô yêu Lạc Thần Hi, nhất định cha sẽ thất vọng.

La Thiên Nhã, tỉnh táo đi, người đàn ông trước mặt này không phải người mày nên yêu.

“Chủ tịch, anh, đã từng hại người nào chưa?” Không biết sao cô lại hỏi như thế, có thể là cô muốn thám thính chút gì đó từ miệng anh.

Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên một độ cong đẹp mắt, nghĩ tới những người đã bị mình hại và những lúc họ hại mình, thậm chí là cả người bên cạnh, anh nói: “Người mà tôi muốn đối phó, chắc chắn không thể trở mình.”

Thiên Nhã thấy được sự lạnh lùng vô tình trong mắt anh, đáy lòng dâng lên sự đau khổ, mất mát. Đúng vậy, anh chính là anh, mãi mãi cứ như vương giả, muốn diệt người nào là diệt người đó. Cha nói, không nên nghi ngờ lời của cha, có điều trước khi tìm được cha, cô cũng không biết chân tướng chuyện này là như thế nào. Tại sao anh lại liên quan tới cái chết của mẹ, tại sao cha lại có liên quan tới người nhà họ Lạc? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cô thật sự muốn biết.

Lạc Thần Hi bắt gặp nét mặt của cô thì trong lòng không khỏi hoài nghi, hỏi tiếp: “Em vẫn nghi ngờ tôi?” Nghi ngờ anh cho người đi giết người của cô, nếu đúng vậy thì người phụ nữ này quá ngốc, khiến người ta quá thất vọng rồi.

“Hả?” Thiên Nhã bị kéo về từ mớ suy nghĩ.

Hàng lông mày anh cau lại: “Em có việc dối tôi?” Cảm giác như không chỉ đơn giản là như thế, từ sau sự việc ở bên ngoài đó, cô luôn nghi ngờ, tránh né, thậm chí là căm hận. Thái độ của cô đối với anh khiến cho anh tức giận, nhưng đáng ghét lại khiến anh đau lòng.

Chủ tịch, anh khôi phục trí nhớ lúc nào thế? Cô thầm hỏi trong lòng.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.