*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Alo, Tử Thích.” Trong lúc tâm tư của Thiên Nhã hỗn loạn, Kha Tử Thích bỗng gọi đến. “Em sao vậy? Giọng em hình như không ổn lắm.” Kha Tử Thích nghe thấy giọng nói hụt hẫng không che giấu từ Thiên Nhã, giọng điệu của anh đầy lo lắng. “Không, em không sao, em thất nghiệp rồi, anh ăn mừng với em đi.” Thiên Nhã sụt sịt, giả vờ nhẹ nhõm đáp. Lúc Kha Tử Thích đến quảng trường trong vội vã, Thiên Nhã đang một mình ngắm đài phun nước trong quảng trường, nhìn bóng lưng hiu quạnh của cô, chân mày anh nhíu chặt, thấy lòng mình đau nhói. Có thể khiến cho Thiên Nhã đơn thuần và mơ hồ đến nỗi như một đứa trẻ thành ra thế này, chỉ có một người, chính là Lạc Thần Hi. Anh chậm rãi bước đến gần cô, như bước đến gần nơi mềm mại nhất trong tim mình. “Thất nghiệp rồi cũng không sao, em còn có anh.” Anh đến cạnh cô, nhìn về phía đài phun nước đầy màu sắc, dịu dàng nói. Thiên Nhã quay mặt lại, nhìn gò má của anh, viền mắt chợt nóng lên: “Nhưng trái tim của em rất buồn, rất buồn.” Kha Tử Thích quay mặt lại, ôm cô vào trong lòng, vỗ lưng của cô. “Cho em mượn bờ vai, muốn khóc cứ khóc đi.” Anh an ủi. Thiên Nhã tựa lên bờ vai rộng lớn của Kha Tử Thích, nước mắt rơi lã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128848/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.