*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người ta đầu học môn quan hệ xã hội, người ta..
người ta là của anh.” Cô xấu hổ cúi đầu, dáng vẻ này muốn bao nhiêu đơn thuần có bấy nhiêu đơn thuần, muốn bao nhiêu ngượng ngùng có bấy nhiêu ngượng ngùng.
Lạc Thần Dương đã gặp qua rất nhiều phụ nữ kiểu nũng nịu, quyến rũ nhưng thật sự chưa có ai biến từ một con hổ cái thành mèo nhỏ xinh đẹp
Sao anh ta cảm thấy bầu trời u ám thế nhỉ? Hình như muốn mưa.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài anh ta vẫn cười bỡn cợt, mang theo vài phần tà khí
“Nếu đã thế, hôm nay chúng ta không say không về? Sau đó làm hiệp tiếp theo?” Lời nói của anh ta hết sức3ám muội, ánh mắt còn tiện đà nhìn một lượt từ trên mặt cô xuống, dừng lại trước ngực cố
Karen có cảm giác mình đang bị người ta sàm sỡ bằng ánh mắt, khuôn mặt nóng lên
Cô thầm mắng anh ta là một tên vô sỉ, lưu manh, đại sắc lang.
Dù vậy, cô cũng không thể hiện ra bên ngoài
Cuối cùng tên khốn kiếp này cũng cắn câu rồi
Ha ha ha, điều này chứng minh kỹ năng diễn xuất của cô không kém nhỉ? Thế nên cô rất thích hợp với hình tượng quyến rũ mê người, mảnh mai, hiền lương thục nữ.
“Nào, chúng ta cụng ly.” Lạc Thần Dương cầm ly rượu đỏ lên, hướng về phía cô.
Karen cũng cầm ly rượu lên: “Được, cụng ly.” Hơn nữa cô2còn cười vô cùng ngọt ngào
Hai người uống cạn ly, mỗi người có một suy nghĩ riêng
Lạc Thần Dương nhìn cô ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Được, nếu cô thích đóng kịch bản thiếu gia sẽ xem cố định làm gì
Với tài năng của anh ta, người bình thường muốn chỉnh anh ta là rất khó, cho tới bây giờ chỉ có anh ta đi chỉnh người khác, không có chuyện ngược lại.
Karen nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, khẽ liếm môi, động tác vô cùng mê người
Cô phải ngồi trước gương cả ngày để học động tác này, thầy giáo là La Tiểu Bảo, người sáng tạo ra cũng là La Tiểu Bảo
Lạc Thần Dương thấy cô cố ý làm động1tác dụ cho người ta có suy nghĩ bậy bạ, cố nén cười to: “Nào, chúng ta uống tiếp.” Giả vờ à, cô cứ giả vờ đi, tôi muốn xem xem cô nhóc như cô có bao nhiêu tuyệt chiêu mà bình thường che giấu
Hai người uống cạn chai rượu, Karen len lén nhìn đồng hồ đeo tay, sao chưa có gì xảy ra? Sao còn chưa tới? Lạc Thần Dương chú ý tới động tác nhỏ của cô, ý cười càng lúc càng rõ
“Sao thế? Cô không có thời gian à?” Anh ta cố ý nhíu mày
Karen cười tươi đầy ngọt ngào: “Đâu có, người ta có nhiều thời gian lắm.” Cô chỉ sợ cô không kiên trì nổi nữa, phải cười làm ra vẻ si tình với người1này, cô thiệt quá rồi.
“Chúng ta đi làm chuyện thứ hai nào.” Lạc Thần Dương nhìn nụ cười cứng đờ của cô
Đừng nói là cô đau khổ, anh ta cũng đau khổ lắm
Nhìn cô cười như nàng Monalisa thế này, khiến anh ta cứ nghĩ tới Monalisa là khó chịu.
“A!” Mắt thấy Lạc Thần Dương chuẩn bị kéo mình đứng dậy, Karen hoảng sợ kêu lên
Karen day trán, nghĩ cách: “Không phải, tôi đau đầu quá, muốn ngồi một lúc nữa.” Cô híp mắt lại, sắc mặt “đau khổ”
Lạc Thần Dương khẽ “a” một tiếng, còn đặc biệt kéo dài âm điệu
“Để tôi xoa bóp cho cô, sẽ hết đau nhanh thôi.” Lạc Thần Dương1ngồi xuống bên cạnh Karen, kề sát vào cô
“Ơ, đừng, đừng tới đây.” Thấy anh ta ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách kéo gần, bỗng nhiên Karen thấy rất áp lực
“Đừng khách sáo
Nào, để tôi giúp cô.” Lạc Thần Dương đặt hai tay lên gáy cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp
Mùi nước hoa Cổ Long trên người anh ta ập tới, Karen rất muốn đá luôn anh ta xuống đất
Đáng tiếc, đáng tiếc cô không thể làm vậy
Bản tính thật của nữ hán tử tuyệt đối không thể bộc lộ ra ngoài, hôm nay cô là một chú chim nhỏ, điềm đạm đáng yêu
“Hắt xì, hắt xì.” Karen hắt hơi hai lần liên tục, thật sự không chịu nổi mùi nước hoa Cổ Long trên người anh ta.
Lạc Thần Dương thấy cô kiềm chế, trong lòng cười ha ha nhưng ngoài miệng lại dịu dàng nói: “Sao rồi? Còn đau không?” Karen đẩy anh ta ra: “Không đau nữa.” Cô che mũi, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại
Đáng ghét thật, để người này chiếm được tiện nghi rồi
Lạc Thần Dương cong môi, trực tiếp đặt tay lên bả vai cô, kéo lại: “Tới đây, cho cô mượn bờ vai này một chút, nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi.”
Karen bất ngờ bị anh ta kéo lại, bị ép ngả đầu lên vai anh ta
Cô hít sâu một hơi
Một, hai, ba, trời ạ! Cô thật sự không nhịn được nữa! Cô không trở mặt không được rồi!
“Karen!” Cuối cùng, giọng nói của Kha Tử Thích cũng lọt vào tai.
Karen mừng rỡ muốn nở hoa trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh
Cô như chú chim nhỏ nép vào vai Lạc Thần Dương, hơi híp mắt lại: “Người ta say rồi, anh đưa tôi về đi.”
Lạc Thần Dương thấy sắc mặt Kha Tử Thích không vui, lập tức hiểu ra, nụ cười tà ác bên khóe môi càng rõ hơn
Anh ta đưa tay ôm chặt lấy Karen: “Được, em yêu, chúng ta đi làm chuyện tiếp theo nào.” Em yêu? Karen không ngừng nôn mửa trong lòng
Xin anh đấy, anh quá coi trọng bản thân rồi.
Kha Tử Thích cau mày, ngồi xuống đối diện hai người
Nhìn khuôn mặt Karen đỏ lên, rồi lại nhìn chai rượu vang đỏ trên bàn đã uống hết sạch.
“Buông cô ấy ra.” Kha Tử Thích nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương, không hề tỏ ra thân thiện
Ánh mắt Lạc Thần Dương chứa ý cười
Cô nhóc này diễn cả tối là đợi một màn này à?
“Tôi không buông thì sao?” Anh ta khiêu khích.
Con người Kha Tử Thích trở nên nặng nề: “Lẽ nào cậu đã quên sự dạy dỗ lần trước?” Lạc Thần Dương không cho là đúng: “Chỉ chút đau đớn về thể xác thôi mà anh nghĩ rằng có thể đánh bại tôi?” Kha Tử Thích hừ lạnh: “Xem ra tôi đã quá nương tay với cậu.” Anh nói mà sắc mặt không thay đổi
“Ưm, tôi muốn uống rượu, tôi muốn uống rượu.” Karen đẩy Lạc Thần Dương ra, ôm lấy cái bàn, đưa tay muốn cầm ly rượu nhưng Kha Tử Thích lại vươn tay ra bắt lấy tay cô
“Karen, để anh đưa em về.” Anh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Karen, đuôi lông mày càng hiện rõ sự không vui
Karen ngẩng đầu rồi lắc đầu, híp mắt nhìn chằm chằm anh cả buổi: “Anh là ai? Tôi không biết anh, sao anh lại muốn đưa tôi về nhà? Anh là người xấu đúng không? Anh là sắc lang?” Nói quá nhiều lời trái lương tâm rồi, anh họ của cô sao có thể là người xấu, là sắc lang được? Lạc Thần Dương cười vì nghe thấy câu này
Nhìn em họ của anh đi, có thể đạt giải thưởng Oscar rồi
Karen lắc đầu: “Tôi muốn anh ấy đưa tôi về nhà! Tôi không muốn anh đưa về!” Cô ôm lấy tay Lạc Thần Dương
Kha Tử Thích chuyển sang nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương: “Rốt cuộc cậu cho em ấy uống cái gì?”
Lạc Thần Dương vô tội: “Sao anh có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tự như thế? Tôi không làm gì cả, thật đấy.”
“Nhiều lời làm gì, không phải chúng ta còn chuyện cần làm à? Đi thôi, tôi không chờ được nữa.” Đã đóng kịch là phải đóng trọn bộ, bằng không anh họ sẽ không phát hiện ra vị trí của cô trong lòng mình.
Lạc Thần Dương cười ám muội: “Được, em yêu, chúng ta đi làm chuyện cần làm thôi.” Anh ta nhìn lướt qua Kha Tử Thích rồi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Karen, giả vờ muốn rời khỏi
Kha Tử Thích cười gằn, anh đứng lên tóm lấy cánh tay Karen, kéo cô ra ngoài
“Anh, anh làm gì thế? Tôi còn chuyện cần làm mà, buông tay ra.” Lạc Thần Dương nhìn theo bóng lưng hai người, chỉ thấy buồn cười
“Tôi rất phối hợp đấy! Cô nhóc thối này, lợi dụng tôi phải trả giá đắt đấy
Thôi thì ngày hôm nay tôi sẽ không tính sổ với cô, cho cô đắc ý một chút.” “Buông ra! Buông ra!” Bên ngoài cửa lớn khách sạn Lạc Thần, Karen dùng sức rút tay ra khỏi tay Kha Tử Thích dù trong lòng rất hí hửng
Anh họ tới đây chứng tỏ rằng rất quan tâm cô
Kha Tử Thích nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Em say rồi, anh đưa em về nhà Thiên Nhã nhé?” Karen chép miệng, nghiêm túc giả vờ say rượu: “Tôi không say, tôi muốn uống tiếp.” Kha Tử Thích day trán: “Em chắc chứ?”
“Chắc!” Karen vỗ ngực, nói.
Đáy mắt Kha Tử Thích thoáng qua tia khác thường
Anh nhìn Karen hồi lâu, cười khổ: “Vậy em uống đi, anh về đây.”
“A!” Sao anh lại như thế!” Karen thấy anh xoay người muốn rời đi, vội vàng quát anh
Kha Tử Thích xoay người lại, khuôn mặt tràn ngập ý cười: “Xem ra em không say.” Con người anh sáng như gương, phảng phất như có thể nhìn thấu cô
Karen thầm kêu gào không ổn, lẽ nào anh họ đã nhìn thấu vai diễn của cô
Thân thể cô mềm nhũn, cô loạng choạng đi lên níu lấy góc áo Kha Tử Thích, thoạt nhìn trông giống một chú mèo say đáng thương: “Anh họ, em say thật mà.” Kha Tử Thích thấy cô giấu đầu lòi đuôi, suy đoán của mình lập tức được chứng minh
Anh thấy buồn cười: “Được rồi, em say, thế em còn muốn uống tiếp không?”
Diễn xuất hoàn hảo của Karen lập tức bị anh đánh tan
Cô uể oải, mất mát
Sao cô lại vô dụng như này, bị anh họ nhìn thấu rồi
Kha Tử Thích xoa đầu cô, nói: “Không uống nữa thì đi thôi, Thiên Nhã rất lo cho em.” Karen kéo tay anh, bĩu môi: “Vậy còn anh, anh họ có lo lắng cho em không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]