*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không đúng, nếu La Tiểu Bảo không có nhà, sao anh vào được đây? Lẽ nào anh đã luyện được một thân kỹ năng trèo cửa sổ?
“Khụ khụ, Chủ tịch, anh vào nhà bằng cách nào?” Gương mặt Thiên Nhã đờ ra, trong lòng hơi lâng lâng.
“Cái đó hả, không nói cho em biết.” Lạc Thần Hi giả vờ thần bí.
Sắc mặt Thiên Nhã trắng bệch: “Vậy anh có gặp con tôi không?” Nhịp tim không tự chủ được mà tăng tốc, khuôn mặt đỏ tới tận mang tai, cực kỳ giống một tên trộm đang làm việc trái lương tâm.
Lạc Thần Hi thấy cô như này rất đáng yêu, nhếch miệng, nở một nụ cười đẹp mắt: “Yên tâm đi, anh không thấy nó, có điều chưa chắc lần sau đã3không thấy.” Lẽ nào người phụ nữ này đang xấu hổ với con trai khi thừa nhận mình có tình cảm với anh? Nhìn vẻ mặt này của cô, có khi là thật.
Thế nên cô có phản ứng như thế là do xấu hổ? Nghĩ đến điều này, sự hậm hực trong lòng anh vơi bớt.
Nghe nửa câu đầu, Thiên Nhã thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe tới nửa câu sau lại khẩn trương.
Lần sau? Không cần có lần sau chứ! Trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi sự đe dọa này.
Mùi thức ăn thơm phức xông vào mũi, Lạc Thần Hi nhìn bóng dáng xinh đẹp đang bận rộn trong bếp, ánh mắt trở nên ấm áp. Cảnh tượng này anh đã từng bắt gặp ở buồng trong2khách sạn, lúc đó không biết vì sao anh hay đi tìm cô gây rối, cứ hy vọng sẽ được thấy cô, thường xuyên có cảm giác muốn đem cô trở thành người thân của mình.
Anh bỗng hiểu ra mọi thứ. Thì ra, anh đã âm thầm thích cô từ lúc đó, bởi vì trên người cô có mùi hương quen thuộc.
Nhìn say mê mất một lúc, anh nhoẻn miệng cười ấm áp. Anh tin rằng rất nhanh thôi anh sẽ được thấy bóng dáng nhỏ bé bận rộn của cô trong phòng bếp nhà mình. Nghĩ tới đây, trong lòng anh đã đốt pháo hoa tưng bừng.
Thiên Nhã ôm tâm sự đứng bận rộn ở trong bếp, cảm giác được phía sau có ánh mắt nóng rực đang dõi theo mình.1Cô quay lại, bắt gặp Lạc Thần Hi ở đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng tình cảm.
Cô hơi hoảng, vội vã xoay người đi chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô đập vào mắt anh, phòng khách truyền tới tiếng cười sang sảng.
Thiên Nhã cúi đầu, khuôn mặt nóng ran.
Yêu nghiệt! Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm cho tim cô đập rộn ràng, mặt đỏ tới tận mang tai!
La Thiên Nhã, mày chỉ có chút tiền đồ như thế sao? Ở trước mặt anh, sao mày lại mất đi khả năng miễn nhiễm với trai đẹp?
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn cơm.
“Chủ tịch, ăn nhiều chút.” Cô khách sáo nói. Không phải anh bảo sắp chết đói sao? Không1ăn hết đồ ăn giúp cô, anh nhất định phải chết.
Lạc Thần Hi ưu nhã gắp thức ăn, để vào trong bát cô: “Em yêu, em cực khổ rồi, ăn nhiều vào.” Anh cười, cực kỳ dễ gần.
Thiên Nhã cảm thấy sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh: “Chủ tịch, không cần khách sáo như thế.” Nhìn bát của mình bị anh chất đống rau và thịt, cô không quen.
“Chủ tịch, gần đây anh gặp chuyện tốt gì à? Ví dụ như phát tài?” Cô phát hiện ra mình là đồ ngốc, một ngày mà anh không ức hiếp cô, hành hạ cô thì cô cảm thấy trời sắp sập, cái này không thực tế lắm.
Lạc Thần Hi buồn cười, đặt đũa xuống, vươn tay sờ trán cô: “Ừm, không1sốt, vậy chứng minh rằng em rất ngốc.”
Thiên Nhã lườm anh: “Có mà anh ngốc ấy.”
Anh cười, nụ cười để để làm mọi người điên đảo: “Không còn cách nào khác, bị em làm cho ngốc luôn rồi.”
Cằm Thiên Nhã muốn rơi xuống, người tự phụ như anh mà tự nhận mình ngốc? Có điều, anh vẫn rất thông minh, nói cô thành kẻ đầu sỏ.
“Thành thật đi! Anh vào đây bằng cách nào?” Thiên Nhã tiếp tục gặng hỏi, thần bí như này, chắc chắn trong đó có bí mật mà cô không biết.
Lẽ nào anh gặp La Tiểu Bảo rồi? Không thể, nếu thế thì sao lúc gọi cậu không kể với cô.
“Anh là ai chứ, muốn vào nơi này, chỉ cần chút động tác đơn giản.” Lạc Thần Hi nói đùa, biểu cảm này có chút giống La Tiểu Bảo lúc giở trò xấu.
Thiên Nhã xì một tiếng rồi bật cười. Người này đang lão hóa ngược hả?
Lạc Thần Hi thấy gương mặt ngượng ngùng của cô nở nụ cười, khóe miệng cũng cong lên.
“Cuối cùng em cũng cười rồi, từ lúc vào cửa tới giờ em cứ mang bộ dạng như bị cướp, chẳng lẽ nhìn anh hung dữ vậy sao?” Lạc Thần Hi gây hấn, khoác lên mình biểu cảm như một đứa trẻ đáng thương, vô cùng tủi thân.
Trán Thiên Nhã xuất hiện vạch đen, nếu ở đây mà xảy ra cướp bóc thì nó còn đáng sợ hơn cướp bình thường. Cướp đi cái quý giá nhất, quan trọng nhất của cô, đó là La Tiểu Bảo.
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô rất lo lắng, luôn cảm thấy thân phận của La Tiểu Bảo sắp bị vạch trần.
Không được, không thể, cô không thể để cho bảo bối nhỏ bị cuốn vào chuyện phức tạp này. Cô và Lạc Thần Hi còn đang dây dưa không rõ, cha không biết sống chết ra sao, không thể để Lạc Thần Hi biết được thân thế của La Tiểu Bảo được.
Sắc mặt cô nghiêm trọng, rồi lại xụ xuống: “Chủ tịch, anh ăn nhiều vào.” Nhanh ăn no rồi rời khỏi nơi này đi.
Nụ cười của Lạc Thần Hi cứng đờ, anh nói: “Gọi anh yêu.”
“Không muốn.” Cô thẳng thắn từ chối.
Ánh mắt anh hơi nặng nề: “Rốt cuộc em đang trốn tránh cái gì?”
Thiên Nhã không ngước lên nhìn anh, chỉ vùi đầu vào ăn cơm, sắc mặt không thay đổi.
Anh ngồi ở đối diện cũng không nói gì. Hai người tự ăn, tự ôm suy nghĩ của mình.
Cơm nước xong, Thiên Nhã rất gấp gáp muốn để anh rời đi. Lỡ đâu La Tiểu Bảo trở về, cô thật sự không biết làm thế nào.
“Chủ tịch, anh ăn no rồi chứ?” Cô cười, tựa như đang tiếp đãi lãnh đạo.
Lạc Thần Hi thấy cô cười gượng gạo, trong lòng rất không thoải mái: “Cũng được.”
“Chủ tịch, có phải anh...” Cô còn chưa nói hết, Lạc Thần Hi đã ngồi xuống sofa, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục xem ti vi.
“Giúp anh xả nước nóng để tắm đi.” Vừa ngồi xuống, anh đã thả ra câu làm kinh thiên động địa.
Trái tim bé nhỏ của Thiên Nhã muốn khóc, cô dở khóc dở cười: “Chủ tịch, bồn tắm nhà anh thoải mái hơn cái ở nhà tôi nhiều, tắm cũng thoải mái hơn.”
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám: “Nhưng tối nay người ta thích tắm ở nhà em, thuận tiện mà. Nếu như em thích ở nhà anh thì tối mai...”
Khóe miệng Thiên Nhã co rúm lại: “Tôi không có ý này!”
Lạc Thần Hi nở nụ cười yêu nghiệt: “Đừng thẹn thùng, là vợ chồng cả rồi.”
Biểu hiện của Lạc Thần Hi trở nên nghiêm túc: “Nhìn anh giống đang nói đùa lắm hả? Em không đi xả nước thì anh...” Anh nháy mắt ra hiệu, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của anh làm Thiên Nhã run lên. Nguy hiểm, quá nguy hiểm.
“Anh lưu manh! Còn không mau đi!” Cô trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, cô không có khả năng để anh ở lại chỗ này.
Lạc Thần Hi đứng lên khỏi ghế sofa, vung tay vung chân làm động tác không kém gì tên lưu manh: “Em yêu, hay là chúng ta tắm chung rồi đi ngủ?”
Thiên Nhã lùi về phía sau mấy bước, vươn tay ngăn cản bước đi của anh: “Dừng! Em đi xả nước là được chứ gì! Anh đừng tới đây, chờ ở đó!”
Lạc Thần Hi nhìn theo bóng lưng hoang mang của cô, nở nụ cười cưng chiều: “Quả nhiên là một cô nhóc ngốc, không phải, là một cô gái đáng yêu.”
“Cô gái đáng yêu, cùng nhau tắm nào.” Lạc Thần Hi tựa người vào cửa phòng tắm, chắn ngang cửa.
Thiên Nhã xả nước xong liền muốn đi ra khỏi phòng tắm. Nơi này không thích hợp ở lâu nhưng cửa đã bị anh chặn.
“Chủ tịch, đừng làm loạn. Anh tắm đi, tắm xong thì về.” Thiên Nhã muốn co chân bỏ chạy. Cô không thể tiếp tục phạm sai lầm, khi đối mặt với sắc đẹp của anh, cô luôn rơi vào trạng thái bối rối.
Lạc Thần Hi đi tới gần, trong mắt là ý cười tà mị. Anh càng ngày càng tới gần, Thiên Nhã hốt hoảng lui về phía sau.
“Tiểu Bảo, con về rồi?” Đột nhiên, cô nhìn ra phía ngoài cửa mà kêu.
Bước chân Lạc Thần Hi dừng lại, ý chí xoay vòng. Thiên Nhã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lướt ngang qua anh, cửa phòng tắm bị đóng “rầm” một cái.
“Chủ tịch, anh chậm rãi tắm nhé! Tắm thoải mái! Tắm sạch sẽ một chút!” Ngoài cửa truyền tới âm thanh khoái trá vì chạy thoát của Thiên Nhã.
Lạc Thần Hi cong môi, cô gái nhỏ này càng ngày càng giảo hoạt, nói dối không cần kịch bản luôn. Có tiến bộ, thật sự có tiến bộ.
“Được, em chờ đấy. Anh sẽ tắm thật sạch sẽ, em lên giường chờ anh.”
Giọng nói của anh vang lên từ trong phòng tắm. Thiên Nhã làm mặt quỷ trước cửa phòng tắm. Tên bại hoại này! Ma quỷ! Yêu nghiệt!
Cô trở lại phòng mình và khóa cửa lại. Cuối cùng cũng an toàn!
Lúc này, Lạc Thần Hi gõ cửa phòng cô: “Này, có đồ ngủ cho anh mặc không?”
Thiên Nhã trừng mắt ở phía bên kia cửa: “Không có! Mặc đồ ngủ cái gì chứ, anh tắm xong thì đi về đi!”
“Không muốn.” Người ngoài cửa trả lời chắc nịch.
“Vậy được rồi, anh tự nghĩ cách.”
Người bên ngoài không có hành động gì nữa, Thiên Nhã mở máy tính lên nghe nhạc, xem tin tức giải trí. Hơn một tiếng trôi qua, cô dựng lỗ tai áp vào cửa, bên ngoài chẳng có động tĩnh gì cả, hay anh đi rồi?
Thiên Nhã nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, phòng khách trống không, không hề có bóng dáng của anh, ngay cả hơi thở thuộc về anh cũng dần dần tản đi.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Trò đùa giỡn hoàn hảo của người này kết thúc rồi, không thì cô không biết đối phó với anh như thế nào đâu.
Thiên Nhã yên tâm bỏ tảng đá nặng xuống, ngâm nga một ca khúc, cầm đồ ngủ đến phòng tắm thoải mái tắm rửa. Dường như trong phòng tắm còn quẩn quanh hơi thở của anh, cái mùi hương quen thuộc này làm cho người ta đỏ mặt tới tận mang tai, mập mờ.
Thiên Nhã tự đập đầu mình. La Thiên Nhã, cảnh cáo mày không được phép suy nghĩ lung tung, không thì mày không cứu được khuôn mặt này đâu.
Từ trong phòng tắm đi ra, Thiên Nhã còn tưởng mình bị hoa mắt. Cô dùng sức dụi mắt. Đúng thế! Người nằm trên ghế sofa, xem ti vi không ai khác chính là Lạc Thần Hi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]