*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Karen thấy mất mát. Quả nhiên, trong lòng anh họ không có sự tồn tại của cô. Đừng nói là cố ý nhìn cô, ngay cả việc trên đường va phải cô, anh cũng không nguyện ý phản ứng, đúng không?
Thấy cô không vui, Kha Tử Thích hỏi: “Sao thế? Lạc Thần Dương làm em mất hứng?”
Karen nhún vai: “Không đâu, bọn em ở bên nhau rất vui, anh ấy đối xử với em rất tốt.”
“Thật không?” Kha Tử Thích cau mày, hỏi lại.
“Lừa anh làm gì?” Karen ngoác miệng ra ba hoa, dáng vẻ đáng yêu.
Kha Tử Thích cười khẽ. Sau đó anh thở dài, nhìn mấy3cây hoa gạo trước mắt: “Dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để mình tủi thân, em vui là được.”
Lòng Karen mềm nhũn: “Anh họ, thật ra em...”
Kha Tử Thích ngoái đầu nhìn, trong mắt là sự cưng chiều của anh trai dành cho em gái.
Karen cắn môi, xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của anh: “Em là người trưởng thành. Anh họ, em ở bên ai, có suy nghĩ kỹ không, không cần anh can thiệp.” Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ anh họ. Nói xong, cô giận đùng đùng quay về biệt thự.
Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng cô, cười khổ, mang theo chút tự giễu.
“Rầm!” Karen quay về phòng mình.2Tức quá! Vì sao cô lại tức giận? Là vì sự nhạy bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128781/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.