*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tên đáng ghét!” Karen nhăn mặt nhìn theo bóng lưng anh ta.
...
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
Đột nhiên, có bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô từ phía sau. Bình phun nước trên tay suýt chút nữa rơi xuống đấy. Hơi thở bá đáo quen thuộc trong phút chốc bao quanh người cô, bất an và lo lắng trong lòng bị cái ôm ấm áp này xua tan đi không ít.
Anh gục mặt xuống phần gáy trắng noãn mịn màng, hơi thở tràn ngập mùi hương thuộc về cô: “Nhớ anh à?”
Tuy nhớ3thật nhưng sao Thiên Nhã có thể nói thành lời: “Không nhớ.” Bỗng nhiên cô thấy mình là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi.
Anh khom người cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô: “Thật sự không nhớ? Nhưng anh rất nhớ em.”
Lòng Thiên Nhã rung động. Thật sao? Nếu anh rất nhớ, vậy sao mấy ngày nay chỉ gọi một cuộc điện thoại? Hơn nữa chủ yếu là nói chuyện với hai bảo bối nhỏ để giải nỗi tương tư.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cười khẽ, cười đến mê hoặc lòng người: “Xin lỗi, em yêu. Mấy ngày nay anh hơi bận, hơn nữa, anh sợ anh nghe thấy giọng nói của em sẽ không2nhịn được mà lập tức bay về...”
Thiên Nhã chảy mồ hôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128780/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.