*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngước mắt lên nhìn, trông thấy Thiên Nhã do dự, anh nở nụ cười dịu dàng: “Uống rất ngon.” Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, ấm áp tới mức làm tinh thần thoải mái, soi sáng trái tim người khác. Nó có một loại ma lực như vậy đấy.
Thiên Nhã đấu tranh mất một lúc. Mắt thấy Kha Tử Thích sắp uống xong cà phê, cô nắm chặt tay, dò hỏi: “Tử Thích, anh có biết Hoàng Thừa Nghĩa không?” Cô không tin Lạc Thần Hi đã ép chết Hoàng Thừa Nghĩa, cũng như không tin Kha Tử Thích sẽ làm chuyện như này.
Tay cầm cốc cà phê của Kha Tử Thích hơi khựng lại nhưng không dễ phát hiện ra. Có điều, ánh mắt anh trở nên ảm đạm hơn: “Sao lại hỏi3thế?”
“Tử Thích, em nghe thấy một số lời đồn gây bất lợi cho anh. Nhưng em tin rằng anh sẽ không làm chuyện như thế? Đúng không?” Ánh mắt trong veo của Thiên Nhã nhìn chằm chằm Kha Tử Thích. Nét mặt cô rầu rĩ. Cô cần một đáp án, một câu trả lời khẳng định.
Kha Tử Thích cười khổ: “Thiên Nhã, em nghi ngờ anh?” Giọng nói gợi lên sự đau buồn không nói nên lời.
Thiên Nhã thấy, từ khi cô trở về thành phố A, mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột. Nó khiến cho suy nghĩ của cô có thay đổi chút ít. Trên thế giới này, không có cái gì gọi là tuyệt đối.
Nhưng, không phải cô tín nhiệm anh trăm phần trăm sao?
“Lời đồn đại hẳn là2do Lạc Thần Hi nói.” Kha Tử Thích đặt cốc cà phê xuống, nói với giọng chắc chắn.
“Anh ấy vẫn luôn điều tra.” Thiên Nhã đáp, không nghe ra được cảm xúc của anh trong câu nói.
“Thiên Nhã, thế giới này không như em nghĩ đâu. Không đen thì là trắng.” Giọng nói anh tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Em không hiểu thế giới của các anh.” Hôm nay Thiên Nhã với Lạc Thần Hi cãi nhau. Đến giờ tan làm, người đó không thèm để ý tới cô mà lại hẹn Dương Tử với Lạc Thần Dương đi ăn cơm. Cô thấy phiền muộn nên mới về đây, muốn lấy được thứ gì đó.
Kha Tử Thích nhìn Thiên Nhã, đau lòng: “Thiên Nhã, anh vẫn luôn như thế.”
“Thật không? Sao em lại cảm giác2như anh đã thay đổi? Tử Thích, anh đã trở nên khó hiểu hơn trước kia rồi. Một thời gian trước, anh vẫn là anh, nhưng gần đây, ánh mắt anh đã không còn giống như trước đây nữa.”
Kha Tử Thích cong môi, trong lòng thấy thỏa mãn. Thỏa mãn vì Thiên Nhã giống trước kia, luôn nói cảm xúc thật của mình với anh: “Thiên Nhã, em hãy tin anh. Cho dù anh làm bất cứ việc gì cũng vì muốn tốt cho em, không làm tổn thương em.”
Kha Tử Thích cười lạnh: “Thiên Nhã, nếu anh nói cái chết của Hoàng Thừa Nghĩa không liên quan tới anh. Em có tin không?”
Thiên Nhã gật đầu chắc nịch: “Tử Thích, em tin anh không phải người như thế.”
“Vậy nếu anh nói với em rằng,9Hoàng Thừa Nghĩa chết đúng là do Lạc Thần Hi bức tử thì sao?”
Thiên Nhã lắc đầu: “Em cũng tin anh ấy.”
Kha Tử Thích không nói gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Em không hiểu thế giới của các anh.” Hôm nay Thiên Nhã với Lạc Thần Hi cãi nhau. Đến giờ tan làm, người đó không thèm để ý tới cô mà lại hẹn Dương Tử với Lạc Thần Dương đi ăn cơm. Cô thấy phiền muộn nên mới về đây, muốn lấy được thứ gì đó.
Kha Tử Thích nhìn Thiên Nhã, đau lòng: “Thiên Nhã, anh vẫn luôn như thế.”
“Thật không? Sao em lại cảm giác như anh đã thay đổi? Tử Thích, anh đã trở nên khó hiểu hơn trước kia rồi. Một thời gian trước, anh vẫn là anh, nhưng gần4đây, ánh mắt anh đã không còn giống như trước đây nữa.”
Kha Tử Thích cong môi, trong lòng thấy thỏa mãn. Thỏa mãn vì Thiên Nhã giống trước kia, luôn nói cảm xúc thật của mình với anh: “Thiên Nhã, em hãy tin anh. Cho dù anh làm bất cứ việc gì cũng vì muốn tốt cho em, không làm tổn thương em.”
Thiên Nhã gật đầu: “Em tin anh. Nhưng giữa em và Lạc Thần Hi, anh biết mà, anh ấy là cha của Tiểu Bảo và Lăng Lăng.”
“Em yêu anh ta sao?” Kha Tử Thích đột ngột hỏi, dù anh biết rõ câu trả lời là có.
Không thể phủ nhận, Thiên Nhã cắn răng, gật đầu: “Em yêu anh ấy.”
Kha Tử Thích cúi đầu, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương: “Anh cũng không muốn đối địch với anh ta.” Sao anh có thể để Thiên Nhã khó xử được, làm sao nỡ để người phụ nữ mình yêu thương khổ sở? Nhưng...
“Thật sao?” Thiên Nhã rất vui vẻ, Kha Tử Thích nói không muốn đối địch với Lạc Thần Hi.
Kha Tử Thích nhìn cô. Có đau thương, có giãy giụa, có không đành lòng. Con ngươi đen của anh lúc sáng lúc tôi như vực sâu không đáy, khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra.
Tim Thiên Nhã thắt lại, rơi xuống chỗ sâu nhất nơi đáy mắt anh: “Tử Thích, anh trả lời em đi chứ.”
Kha Tử Thích ngẩng đầu, sau đó đứng lên. Anh đi ra bên ngoài ban công, Thiên Nhã cũng theo sau.
“Công trình Vân Thành hoàn thành được một nửa rồi, nhanh thật.” Kha Tử Thích nhìn về phía cách đó không xa. Những ngôi nhà cổ kính nơi đó đã được thay đổi, so sánh với lúc trước, đúng là khác nhau một trời một vực.
Thiên Nhã nhìn những công nhân trên đường phố còn đang cần cù làm việc. Bắt đầu từ khi có ký ức, cô thích nhất là chơi đùa với các bạn nhỏ khác trong con phố yên tĩnh này, thích nhất là đứng ở chỗ khúc ngoặt con phố, cùng mẹ đợi cha về. Nhưng đa số là sau đó bọn họ thất vọng ra về, cô than thở: “Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật. Tiểu Bảo đã lớn rồi, điều bất ngờ hơn là em còn có một đứa con trai nữa là Lăng Lăng, là em trai song sinh của Tiểu Bảo. Em sinh đôi nhưng em lại không biết, anh thấy có buồn cười không?” Tim Thiên Nhã đau nhói khi nghĩ đến việc Lạc Lăng bị Hạ Vân Cẩm đưa về nhà họ Lạc, đối xử với cậu như quân cờ, còn thường xuyên ngược đãi. Cô hận không thể để người chịu những nỗi khổ kia là mình.
“Thiên Nhã, nếu như... anh chỉ nói là nếu như thôi. Nếu cha của hai bảo bối nhỏ không phải Lạc Thần Hi, em có còn kiên định muốn ở bên anh ta không?”
Thiên Nhã bật cười: “Nếu đúng thế thì bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Nếu đúng như lời anh nói, liệu cô có còn kiên định ở bên cạnh Lạc Thần Hi không? Nếu có thể, cô hi vọng lời cha nói là hiểu lầm.
“Một nhà năm miệng ăn. Hạnh phúc thật!” Kha Tử Thích đi vào phòng khách, như đang suy nghĩ điều gì đó khi nhìn vào mấy đứa trẻ con trong ti vi.
Thiên Nhã cười: “Không ngờ đúng là một nhà năm miệng ăn.” Chỉ thiếu duy nhất mình cha.
“Hai bảo bối nhỏ này cũng là anh em sinh đôi, giống như Tiểu Bảo và Lạc Lăng.” Tâm đau như cắt nhưng anh chỉ có thể chúc phúc cho Thiên Nhã. Anh hi vọng cô được vui vẻ, không lo lắng nhiều. Nhưng vì sao hết lần đến lần khác lại là Lạc Thần Hi?
“Cũng không giống lắm. Lẽ nào anh không thấy hai bảo bối nhỏ của tôi đáng yêu hơn sao?” Không biết từ lúc nào, Lạc Thần Hi đã xuất hiện ở cửa chính, đứng phía sau hai người.
Thiên Nhã bị dọa sợ vì giọng nói bất ngờ của Lạc Thần Hi. Cô ôm ngực ai oán: “Lạc Thần Hi, anh bước đi không tạo ra chút âm thanh nào sao?”
Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã với ánh mắt không vui, cười như không cười: “Cuối cùng em cũng tiến bộ, không gọi Chủ tịch nữa mà gọi Lạc Thần Hi rồi.”
“Anh, anh nói thế là có ý gì?” Khó hiểu, ngày nào cũng khó hiểu.
Lạc Thần Hi không nhìn thẳng cô, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Kha Tử Thích: “Chủ tịch Kha, sao anh lại xuất hiện trong nhà vợ tôi? Thế không tốt đâu.”
Kha Tử Thích bình tĩnh nở nụ cười. Bầu không khí này toàn mùi giấm chua, sao anh có thể không ngửi ra: “Đây là nhà Thiên Nhã, tôi nghĩ anh không có tư cách nói với khách như thế đâu.” Hai người đối chọi, câu nói mang ý tứ khiêu khích hết sức rõ ràng.
“Ha ha, buồn cười thật. Chắc Chủ tịch Kha chưa được nghe câu này. Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn.” Lạc Thần Hi dùng tay kéo Thiên Nhã đang đứng cạnh Kha Tử Thích qua, ôm chặt cô. Người phụ nữ này thật là... Chồng đang đứng trước mặt mà dám như chú chim nhỏ đứng bên cạnh người đàn ông khác. Mà người đàn ông này còn đang trăm phương ngàn kế hại chồng cô thân bại danh liệt đấy. Có người vợ nào thế này không?
“Anh đừng có nói nhảm, em với anh là vợ chồng bao giờ.” Bỗng nhiên cô tủi thân khi nghĩ tới việc cả ngày nay cô bị anh lạnh nhạt thờ ơ nên lập tức phản bác.
Cánh tay Lạc Thần Hi đang đặt ở thắt lưng cô dùng thêm sức. Ngoài mặt cười nhưng trong không cười: “Hai đứa trẻ đã lớn cả rồi, bây giờ em mới nghĩ tới chuyện quỵt nợ. Có phải hơi muộn không?”
“Ai quỵt nợ? Không biết xấu hổ!” Thiên Nhã cắn răng nghiến lợi nói.
“Em yêu, em đi xuống trước đi, anh có chuyện muốn nói với khách của em.” Lạc Thần Hi không để ý tới việc Thiên Nhã mắng và kháng nghị, trực tiếp đưa cô đi ra ngoài, nói với thuộc hạ: “Dưa bà chủ đi.”
“Rõ.”
“Này, anh làm gì thế? Lạc Thần Hi, mở cửa! Mở cửa ra!”
Người bên trong không đếm xỉa tới tiếng cô gọi. Thiên Nhã chống nạnh: “Tên khó hiểu!”
“Phu nhân, mời cô theo tôi đi xuống.” Hai vệ sĩ nhìn Thiên Nhã, làm động tác mời.
Thiên Nhã bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.” Đúng là hai người bọn họ nên nói chuyện với nhau. Biết đâu nhân cơ hội này, hiểu lầm có thể được hóa giải thì sao?
Lạc Thần Hi ngồi xuống ghế sofa, nhìn cốc cà phê chỉ còn một nửa trước mặt: “Xem ra tâm trạng của Chủ tịch Kha không tệ, chạy được tới đây để uống cà phê. Có điều, xin anh nhớ cho, Thiên Nhã đã là người phụ nữ của tôi, đường đường là phu nhân của Tập đoàn Lạc Thần. Cà phê cô ấy pha chỉ mình tôi được uống, tôi mua đứt cả đời này.” Anh nói cực kỳ khí phách, rất có cảm giác của một người quân vương đứng đầu thiên hạ.
Kha Tử Thích ngồi xuống đối diện anh. Nghe vậy, Kha Tử Thích buồn cười, nhún vai: “Nếu Chủ tịch Lạc cảm thấy đó là đặc quyền của mình thì cứ thế đi.”
Lạc Thần Hi nhìn anh, cười lạnh: “Chủ tịch Kha, đừng ỷ vào việc Thiên Nhã tín nhiệm anh mà anh cú liên tục làm bậy với cô ấy. Người phụ nữ của Lạc Thần Hi tôi, người bình thường không thế tiếp cận, huống hồ là loại người bán đứng giả dối như anh.” Mấy chữ bán đứng ở phía sau, Lạc Thần Hi nói với giọng cực kỳ ẩn ý.
Kha Tử Thích cười nhạo: “Nếu Chủ tịch Lạc tin tưởng bản thân và vợ mình như vậy thì sẽ không nói ra mấy lời ngây thơ đấy đâu. Quan hệ giữa tôi và Thiên Nhã không phải là cái anh có thể dễ dàng hiểu được. Tôi hi vọng anh hiểu anh làm như thế là đang làm cô ấy tổn thương. Còn về việc bán đứng. Chủ tịch Lạc, không lẽ anh ngây thơ nghĩ rằng tôi bán mạng vì anh như thế sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]