*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Lăng thức thời, đáp: “Ngoại trừ mami, cha cũng có thể uống ạ.”
La Tiểu Bảo không tha: “Vậy còn anh? Anh là anh trai em mà.”
“Được rồi, cả Tiểu Bảo cũng có thể uống.” Liêm sỉ của Lạc Lăng đã rơi đầy đất rồi.
Lạc Lăng thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép: “Tiểu Bảo, anh quá đơn thuần.”
La Tiểu Bảo không phục, mở to hai mắt đầy tò mò, hỏi: “Lăng Lăng, không lẽ em biết rõ? Yêu và quý mến em thử qua rồi?”
Lạc Lăng bị nói tới mức đỏ mặt: “Cái gì thế? Em chỉ là được nghe nói qua thôi, người ta không yêu sớm đâu.”
Thiên Nhã xoa đầu hai bảo3bối nhỏ, chậm rãi nói: “Thích một người là muốn có được người đó. Yêu một người là chỉ cần nhìn thấy người đó hạnh phúc, bản thân cũng sẽ hạnh phúc, hài lòng. Thích một người là bản thân sẽ nhớ người đó dù ở bất cứ đâu. Yêu một người là dù không ở bên nhau nhưng chỉ cần tim của mình và người đó ở cạnh nhau, là đủ.” Cô nói mà viền mắt ươn ướt.
“Mami, cảm giác này chắc mami và cha đã nếm trải rồi đúng không? Nhưng không sao cả, giờ cha và mami có thể ở bên nhau, gia đình bốn người chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128731/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.