*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Thần Dương trái ôm phải ấp, cười đùa ngả ngớn.
Kha Tử Thích đỡ Karen say tới mức mềm như đống bùn nhão lên, đi ra khỏi quán bar.
“Anh là ai? Sao anh lại dìu tôi? Tôi không muốn anh đỡ.” Karen hồ lớn với Kha Tử Thích đang đỡ mình.
Một giây, hai giây.
Cô nhắm mắt, đợi được hôn sâu với Kha Tử Thích.
Nhưng hết kinh ngạc rồi, anh lại dứt khoát đẩy cô ra.
“Karen, em không nên như thế.” Ánh mắt anh nhìn cô không hề có tình yêu, chỉ có sự thương yêu và trìu mến dành cho em gái.
Karen cắn3môi: “Anh họ, em không có chút hấp dẫn nào với anh sao?” Kha Tử Thích cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước mắt của cô: “Đời này anh chỉ yêu một mình Thiên Nhã.
Kha Tử Thích quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh ánh nước của cô, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: “Em không phiền, không phiền một chút nào.” “Thế sao anh lại trốn tránh em? Bài xích em? Em nghĩ đủ mọi cách để được ở bên cạnh anh, giúp anh sẽ chia những muộn phiền nhưng anh lại không chấp nhận tình cảm của em.” Karen khóc òa lên.
Kha Tử Thích lấy khăn ra, giúp cô lau nước mắt: “Đừng khóc, anh họ đưa em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128698/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.