*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô nghĩ là thế nào thì nó là thế đó.” “Ý cụ là cha tôi đang ở trong tay cụ? Thể vì sao cụ không nói cho tôi biết ông ấy ở đâu? Tôi muốn đi tìm ông ấy, tôi muốn đi tìm ông ấy.” “Chỉ cần cô nghe lời thì sẽ nhanh chóng gặp được cha mình thôi.”
“Hôm đó không phải cụ nói cha sẽ tới gặp tôi sao? Nhưng sao lại thành Lạc Thần Hi? Tại sao lại là anh ấy?” Nếu Lạc Thần Hi không thấy cô, không liều mạng đuổi theo cô thì anh đã không bị thương.
Đầu bên kia, cụ Lạc hừ lạnh: “Cô không đủ tư cách để3chất vấn tối.
Em không đi.” Nói xong, cô tự mình xuống xe.
Kha Tử Thích xuống xe đuổi theo, cản cô lại: “Thiên Nhã, không phải em rất lo lắng cho Lăng Lăng sao? Bây giờ chúng ta đi, anh không muốn em ở chỗ này lo lắng suông.” Cô như thế sẽ khiến người ta đau lòng, mà bảo bối nhỏ đang nằm trong viện cũng khiến người ta đau lòng.
Thiên Nhã cúi đầu, do dự.
Cô ngẩng đầu lên, nói: “Không, em không đi nữa.
Không phải anh nói Lăng Lăng không sao nữa sao? Thằng bé không có chuyện gì là tốt rồi, em không đi nữa.” Càng nói cô càng nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay lại.
Cô cầm điện thoại di động,2ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128674/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.