"Chệt tiệt! Rồ cuộc ai đã bắt cóc Du Mẫn đây!"
Thiên Ngạo tức giận quát lên, khuôn mặt phẫn nộ kèm theo sát khí lạnh lan tỏa khắp phòng
Bất chợt tiếng chuông điện thoại bàn vang lên "reng reng", Thiên Ngạo ngồi bên cạnh với lấy điện thoại bắt máy
"Alo?"
"Chào anh yêu, nhớ em chứ!"
"Cô là ai?"
Anh nheo cặp mi mắt hỏi
"Em nè, Trương Lệ Quyên của anh đây"
Ả mỉm cười ngọt ngào nói
"Là cô? Gọi tôi có việc gì chứ?"
Anh lạnh lùng nói
"Ủa, anh không định hỏi em về tung tích của con ả Du Mẫn sao?"
Ả vừa nói vừa liếc nhìn cô đang bị trói chặt trên cột
"Cô... Cô... Không lẽ người bắt cóc lại là cô?"
Anh cầm chiếc điện thoại, nghe được tin này không khỏi tức giận và phẫn nộ
Cô ta lại dám bắt Du Mẫn một lần nữa sao? Lần kia anh đã bỏ qua cho cô ta, bây giờ lại một lần nữa bắt cô...
Thật không thể tha cho cô ả Trương Lệ Quyên mà
"Thì sao? Là em bắt đấy! Anh định cứu cô ta chứ gì?"
Ả vang lên từ đầu dây bên kia, giọng điệu đầy khiêu khích anh
"Cô mau thả Du Mẫn nhanh. Không thì đừng trách sao tôi ác với cô"
Giọng nói lạnh đến thấu xương, đe doạ nói
"Haha... Anh định làm gì em đây? Thật buồn cười. Nếu như anh muốn cứu cô ta thì hãy tới nhà hoang xxx mà cứu ả"
Anh bây giờ thật sự rất điên người mà... Nhất định phải cứu Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-em-dam/2167934/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.