"Tôi tên là Lâm Mạc Gia, rất vui được biết cô" hắn vừa nắm tay cô vừa cười nói
"Anh Gia rất vui được làm quen ạ" cô cũng cười tươi với hắn
Nụ cuời của cô thật đẹp, trong trẽo, tươi sáng làm sao! Ngắm mãi mà vẫn không biết chán
"Anh Gia, anh không sao chứ?" Du Mẫn quơ tay trước mặt hắn, khi thấy hắn đang thất thần
"À không không sao!" Hắn bây giờ mới bình thường trở lại, hình như hắn để ý rằng cô đang gần gần sát mặt mình vào mặt hắn, chỉ vài cm thôi sẽ đụng chạm nhau. Lâm Mạc Gia mới đỏ mặt lùi về phía sau, cất giọng khàn khàn nói
"Ah uh bây giờ cô đang định đi đâu sao?"
"À tôi định đi mua đồ" Du Mẫn mới chợt nhận ra mình cần đi mua vài món đồ nên nhanh chân nhanh miệng mở lời trước "tôi phải đi rồi gặp lại anh sau" cô chạy đi ngay trước mặt hắn, không để cho Lâm Mạc Gia kịp nói lời nào
Hắn ta quay sang hướng cô chạy, nhìn về phía cô, dần dần rồi biến mất, Lâm Mạc Gia khẽ mỉm cười
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi"
______________________
Ngày hôm sau, cũng là lúc Tổng Thiên Ngạo sẽ về Bắc Kinh nơi cô đang sống. Hôm qua anh nói hết lời với cô ta anh sẽ về Bắc Kinh, rốt cuộc cô ta khóc om sòm, nói rằng em vẫn còn yêu anh. Nghe mà thật ghê tởm phát ớn, nhưng trong lòng anh bây giờ chỉ có một người duy nhất sẽ đi cùng anh hết quãng đường này chỉ có một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-em-dam/2167920/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.