Sau khi đưa cô về biệt thư an toàn, mọi người gồm Thiên Ngạo, Hàn Mạc Phi, Hữu Kì mới yên lòng vì cô vẫn bình an vô sự nhưng cơ thể cô bị nhiễm bẩn từ mấy thằng sở khanh ác ôn kia thì lại không kiềm lòng được. Nên anh kiếm cách đuổi hai người kia về để còn làm việc trọng đại
Đưa Du Mẫn lên phòng ngồi trên giường anh mới an tâm đi tắm. Tắm xong anh cuốn khăn trắng ngang hông mình rồi mới bước ra ngoài, hiện ra phần trên đầy cơ bắp sắn chắc của anh với mái tóc ướt át làn nước chảy xuống thân anh, khiêu gợi lên sự quyến rũ từ anh, khiến cô mê mẫn ngắm nhìn mà không chớp mắt
"Em nhìn đủ chưa?"
Anh khẽ cười cong cong lên tạo nên vẻ đẹp ở khuôn mặt đẹp trai của anh
"Ơ...à...c..chưa...nhầm nhầm...rồi ạ" Cô rối loạn, khuôn mặt đỏ ửng cuối xuống không dám nhìn anh
Anh cười phá lên vì sự đáng yêu của cô, sải chân dài bước đến bên Du Mẫn đè cô xuống giường, hơi thở nóng rực phả vào nàng khiến Du Mẫn đỏ mặt muốn nè tránh ánh
"Du Mẫn anh rất nhớ em, khi em bị bắt anh rất lo lắng, lo sợ em có chuyện gì! Nếu như lúc đó anh không tới kịp thì thì...."
Thiên Ngạo nói hết câu thì liền ngừng lại, anh không muốn tiếp tục nói thêm vì sợ rằng nó lại tái diễn. Lúc đó chắc cô cũng sẽ không thể sống nổi cả anh cũng vậy!
Du Mẫn thấy vậy liền chồm dậy hôn lên môi anh, rồi mỉm cười tươi nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-em-dam/2167904/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.