Ngôi nhà lớn chỉ trong vài ngày đã được Hạ Lam trang trí hài hòa và ấm áp từ trong ra ngoài, thêm nhiều màu sắc tươi sáng, kể cả tủ quần áo của Vương Tuấn cũng đã có sự thay đổi lớn, có thêm nhiều màu sắc và kiểu dáng đa dạng hơn.
Nghĩ đến những thành quả của bản thân, Hạ Lam vô cùng hài lòng, nhìn sang người đàn ông đang say giấc bên cạnh, cô lại mỉm cười hạnh phúc!
Nửa đêm, Hạ Lam giật mình tỉnh giấc vì cảm nhận được chuyển động của người bên cạnh, cô vội vàng ngồi dậy khi thấy người đàn ông lại trong tư thế co rúm, hai tay còn ôm đầu, kêu rên khe khẽ: "Đừng, đừng đánh!"
Đau buồn ôm người đàn ông vào lòng, cô dịu dàng thì thầm: "Vương Tuấn, Hạ Lam nè, đừng sợ!"
Hắn đột ngột hất cô ra: "Đừng! Đừng!"
Thấy hắn lần này có vẻ sợ hãi hơn những lần trước rất nhiều, cô khẩn thiết vặn đèn ngủ lên thật mờ để hắn có thể mơ màng nhìn thấy cô.
"Vương Tuấn, tỉnh đi Hạ Lam nè... Vương Tuấn!"
Người đàn ông vẫn run rẩy ôm đầu: "Đừng...!"
Cảm thấy tiếng kêu của mình lần này không có tác dụng, cô lắc mạnh cánh tay hắn.
"Vương Tuấn tỉnh đi, Vương Tuấn!"
Kéo hai bàn tay lớn ra khỏi đầu, Hạ Lam vỗ nhẹ vào má của hắn, cô bắt đầu mất dần sự bình tĩnh: "Vương Tuấn, anh sao vậy? Vương Tuấn tỉnh đi!"
Tiếng kêu da diết của cô bất dần trở nên nghẹn ngào, lệ nóng không kìm được lặng lẽ rơi xuống, tim cô đau quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-chang-ngoc/3595035/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.