Người áo đen lại giật mình, giữ chặt góc áo: "Không cần... tôi tự làm được..."
"Anh tự làm thì làm sao có thể nhanh và tốt bằng tôi, cởϊ áσ nhanh đi!"
"Nhưng... nơi này cô chắc chắn sẽ sợ..."
"Anh chảy máu hoài như vầy tôi mới sợ đó! Không cởi thì tôi cởi cho anh, tại sao lại dài dòng như đàn bà vậy!?"
Miệng nói tay nhỏ nhanh nhẹn cởi nút áo sơ mi đen, áo vừa được kéo ra khỏi đôi vai lớn, Hạ Lam bàng hoàng khựng lại động tác, cả vai ngực và bụng hắn đều đầy rẫy những vết sẹo dài ngắn, lớn nhỏ chồng chéo lên nhau nhìn có chút đáng sợ, nhưng nhiều hơn hết lại tạo cho người nhìn cảm giác xót xa.
Chớp chớp mắt, Hạ Lam nhanh chóng gạt bỏ đi những ý nghĩ dư thừa, tập trung vào vết cắt khá dài trên ngực, tiếp tục xử lý rồi băng kín vết thương lại.
"Xin lỗi đã làm anh bị thương nặng như vậy... đau lắm phải không?"
Người đàn ông không đáp lại, cứ mãi thơ thẩn nhìn đến khuôn mặt khả ái đang ân cần lo lắng cho mình.
"Anh có sao không?"
"...Hh...hả!? Cô nói gì!?"
"Tôi hỏi anh có đau lắm không?"
Hắn ngờ nghệch lắc đầu, mơ màng phát biểu: "Không đau!"
"Cắt sâu như vậy sao lại không đau, ăn xong anh phải uống thuốc giảm đau có biết không!?"
Hắn lại tiếp tục ngẩn người thật lâu, sau đó do dự đặt câu hỏi: "Nhìn tôi như vầy... cô... cô không sợ sao?"
Hạ Lam tạm dừng việc dọn dẹp dụng cụ y tế: "Ý anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-chang-ngoc/3595023/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.