Về đến nhà, nhìn xung quanh không có ai.
Phù…may quá!!!
Vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp bước lên bậc thang thì giọng nói như bình thản nhưng tràn ngập lạnh lùng vang lên.
“Về rồi à”
Quý Dư giật mình, xoay người lại, nhìn kỹ thì thấy Trình Thiên Vũ đang ngồi trên ghế so pha.
Anh mặc đồ thoải mái ở nhà áo thun trắng, quần thể thao tối màu, chắc đã về từ lâu.
“À, sao anh ngồi đó thế”
Cô từng bước nhỏ bước đến đứng trước mặt anh, một tay lấy túi xách che phần đùi lộ ra, tay kia kéo kéo cái váy xuống một chút. Hơi chột dạ, hôm nay cô đi quẩy nên mặc hơi hở một chút.
Mắt anh hiếp lại, tựa hồ như muốn bóp chết cô, không mặn không nhạt.
“Vừa đi đâu về thế!”
Mịa kiếp, cuối cùng cũng đến rồi.
Quý Dư nuốt xuống ngụm nước bọt, giả ngu, giả điếc.
“Gì cơ”
Trình Thiên Vũ mất kiên nhẫn, kéo cô về phía mình.
“Giả nai cái gì, lại đây”
Quý Dư không dám trái lời, ngoan ngoãn đến cạnh anh.
Nhìn người đàn ông bình thường lúc nóng, lúc lạnh. Bây giờ chỉ một màu ảm đạm, khiến cô nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng lúc đầu gặp gỡ, sống lưng lạnh lẽo, cô nở nụ cười yếu ớt.
“Ông xã”
Tay anh vuốt ve đùi cô, sắc mặt lộ rõ không hài lòng.
“Sao mặc ít thế”
“Không lạnh mà”
“Chưa trả lời anh, đi đâu về”
“À, đi mua sắm”
Chỉ thấy anh xách cô ngồi lên đùi anh, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-boi-nho/3457522/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.