Nghe tiếng động cô ta xoay người lại, thấy người đến là Trình Thiên Vũ thì bất đắt dĩ nở nụ cười.
“Anh đến rồi
Trình Thiên Vũ mặt không cảm xúc nhìn quanh khắp phòng, hầu như những thứ cô ta đập được đều đã nằm la liệt dưới sàn. Thu lại ánh mắt anh nhàn nhạt mở miệng.
“Tìm tôi có chuyện gì”
Lăng Tuyết Nhu siết chặt hai tay vào tay vịn xe lăn, không ngẩn đầu lên.
“Em đã bị như thế này, mà anh còn bỏ mặt em”
Cô ta cúi xuống để anh không nhìn thấy khuôn mặt cô ta có bao nhiêu dữ tợn.
Trình Thiên Vũ cười nhạt, bước thêm một bước dừng lại trước mặt Lăng Tuyết Nhu
“Tôi chưa gϊếŧ cô đã rất may mắn cho cô rồi”
Anh đút tay vào túi quần, dáng đứng thẳng tấp giọng hờ hững.
“Nghĩ đến ân tình xưa, tôi đã để lại đường sống cho cô. Cô đừng có không biết điều”
Lăng Tuyết Nhu không giả vờ nữa, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, kích động chất vấn.
“Làm sao anh biết? Bọn họ…”
Đúng vậy bọn họ đã chết hết rồi, nhưng cũng không đủ đền tội cho những gì gây ra cho Quý Dư.
Nửa tháng trước do không chịu nổi tra tấn của Lương Bình nên chúng đã khai ra.
Lương Bình xuất thân là bộ đội đặc công, thỉnh thoảng mới rời đơn vị trở về, các món nghề sử dụng trong hỏi cung, tra tấn rất phong phú.
Vì không chịu nổi khí thế của Lương Bình cộng thêm sự đau đớn trên da thịt, rốt cuộc hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-boi-nho/3455653/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.