Lục Hiên bất lực lay người đã bất tỉnh kia, Nhạc Ninh liền gọi cấp cứu. Tiếng ci hú vang trong đêm như xé rách tâm can.
Bốn con người ấy đứng trước căn phòng cấp cứu lạnh lẽo kia, Nhạc Ninh bần thần nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt ấy thì lại có một bàn tay nhỏ chạm vào tay cậu:
- Chú nói cho cháu biết được không? Ba cháu bị gì vậy?
Lục Hiên giờ đây lại đang cố khoác trên người một vẻ ngoài cứng rắn nhưng nhóc đâu biết rằng đôi mắt đã phản bội lại chính mình. Nhạc Ninh nhìn thấy sự lo sợ trong đôi mắt ấy, cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ kia:
- Hiên Hiên thật sự muốn biết?
Nhóc con ấy không trả lời mà thay vào đó là một cái gật đầu khẳng định. Nhạc Ninh lòng không khỏi chua xót, cậu của lúc này lại không đủ can đảm mà hướng mắt thẳng vào nhóc con:
- Ba của Hiên Hiên bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối rồi... 2)
Nói rồi cậu ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt mình, thân thể ấy như hóá đá. Nhóc con cố gắng kiềm chế dường nào thì nước mắt cũng không tự chủ được mà vô thức rơi.
Phó Bắc Đình nghe thấy cũng không khỏi bàng hoàng trước thông tin ấy. Anh cũng dấy lên một nỗi đau lòng trước đứa trẻ này.
Không khí bệnh viện về đêm đã lạnh lẽo giờ đây lại còn pha lẫn thêm tiếng khóc nức nở trước phòng cấp cứu càng làm con người ta thêm thương xót.
Nhóc Hiên Hiên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605384/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.