Chương trước
Chương sau
Phó Bắc Đình hôn thì vẫn cứ hôn nhưng tư thế lại có sự thay đổi. Anh giữ chặt hai chân của cậu rồi đứng lên, đi đến giường nhẹ nhàng cho cậu nằm lên cái nệm mềm mại kia.

Người đàn ông dừng lại nụ hôn sâu kia mà cởi áo ra, cậu chồm người lên ôm lấy thân thể rắn chắc ấy. Bàn tay mềm với những ngón tay thon dài chạm lên từng chỗ da thịt kia mà kéo anh xuống để đi vào nụ hôn cuồng nhiệt.

Còn đôi bàn tay to lớn ấy lại luồng lách vào trong lớp áo mỏng kia để đi đến nơi mẩn cảm mà trêu ghẹo không ngừng. Từng đợt cứ cuộn trào trong chàng trai không ngừng, nó thật kì lạ và đặc biệt làm sao.

Cơ thế cậu vô thức lại hơi ưỡn lên, anh thấy thế mà thầm đắc ý. Không chút do dự đã xé toạc cái áo tank top mỏng manh kia. Người đàn ông dùng miệng và lưỡi khám phá hạt đậu đỏ nhạy cảm ấy.

- Um...

Tiếng rên vô thức được phát ra từ miệng xinh ấy. Cậu không khỏi ngượng ngùng mà che miệng lại, anh dùng ánh mắt dịu dàng nắm lấy tay cậu ghì chặt xuống giường. Từng hơi thở ấm nóng phà vào cổ rồi đến tai là một chất giọng đầy mê hoặc:

- Em cứ rên, phòng cách âm.

Nói rồi anh còn ngậm nhấm cái tai đỏ ửng vì ngại kia. Chơi đùa chán chê anh liền lân la xuống vùng cổ trắng trẻo ấy và thành công "gây dựng" nên những vết tích của tình yêu.

Những ngón tay của cậu cũng chẳng yên phận cào cấu trên trên lưng trần kia mà để lại không ít vết xước. Anh dần cởi đi mảnh vải cuối cùng còn xót lại trên người của cả hai.

Hai con người ấy dính chặt vào nhau với dáng vẻ đơn thuần và ban sơ nhất của nhân loại. Anh dịu dàng giúp đỡ

"nhóc con" bên dưới ấy xoa dịu đi cơn thịnh nộ đang bùng phát.

Một tay khác lại lấy ra gì đó từ hộp tủ đầu giường, cậu mơ màng nhìn thấy và không ngờ ở đó lại có thứ này. Cậu bây giờ cũng không còn tâm trí nghĩ nó có ở đó tự bao giờ mà bị trầm mê vào cơn khoái cảm anh đang tạo ra.



Người đàn ông cho dung dịch ấy ra tay rồi lại đưa tay đến tham quan ngồi nhà nhỏ của hoa cúc xinh. Cậu cảm nhận được sự đụng chạm ấy mà cơ thể không ngừng quấn quéo, tay bấu chặt ga giường:

- Um.. น...

Đến khi ngón tay thật sự bắt đầu khai phá ngôi nhà kia của hoa cúc thì cũng là lúc tiếng rên rỉ ấy không ngừng vang lên. Bạn ngón tay đi vào một lúc ba người khiến cho căn nhà nhỏ ấy phải khổ sở chịu đựng biết bao:

Á... ơ... nhiều... nhiều quá... em... ưm... đau...Chút là quen thôi! Ba ngón tay em không chịu được thì sao em chịu nổi bảo bối của chú!Không... ưm.. làm... nữa...

Chàng trai nghe lời anh nói mà cảm thấy sợ, muốn dừng lại rồi. Nơi nhỏ bé ấy thật sự sao chịu nối thứ to lớn kia chứ! Thế mà ba bạn ngón tay thật sự đã đi ra ngoài, ngôi nhà bạn cúc thật sự thông thoáng và dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng rồi sao đây? Cứ thế mà dừng à? Cả người chàng trai trở nên ngứa ngáy khó chịu, bạn cúc cũng khó chịu mà cần gì đó lấp đầy. Chàng trai cầm gối ném vào khuôn mặt trưởng thành, điển trai đang trêu ghẹo mình: (I

- Phó Bắc Đình đáng ghét! Em muốn... chú nhanh lên đi...

Có một chiêu mà sử dụng hoài năm đó cũng vậy mà giờ cũng làm như vậy! Kêu dừng là dừng hả? Tức chết thôi!

Người đàn ông liền dùng miệng chặn lại đôi môi kia, tay bên dưới đã bắt đầu thoa "dầu lên vũ khí" một cách kỹ lưỡng. Cứ thế mà dần đưa thứ to lớn đó vào nhà bạn cúc, vừa vào cậu liền cảm nhận được nhưng tiếng rên chưa phát ra đã bị miệng anh nuốt chửng.

Càng vào càng sâu, cậu lại càng bấu chặt lấy lưng anh. Tấm lưng ấy như muốn gỉ máu và ngôi nhà nhỏ ấy như muốn rách ra. Người đàn ông bắt đầu nhịp nhàng đưa đẩy thân dưới, tiếng rên từ đó cũng không ngừng phát ra hòà với tiếng va chạm của da thịt.

Những âm thanh của tình ái bao trùm khắp mọi ngóc ngách của căn phòng. Thật làm một ai nghe thấy cũng phải ngượng chín đỏ mặt.

Tiếng thở dốc cùng với tầng mồ hôi hôi mỏng trên da đã cho thấy sự kịch liệt vô cùng của cả hai. Cậu yếu ớt dần như hết sức nhưng con mãnh thú kia dường như vẫn chưa được thoải mãn.

Cậu mơ màng mà mất đi ý thức đến khi mở mắt lần nữa đã thấy bản thân đang trong nhà tắm và được anh nhẹ tắm rửa cho. Từng cử chỉ, hành động thật nhẹ nhàng hiện trong tầm mắt của chàng trai.



Nhạc Ninh không rõ lắm nhưng biết người đàn ông ấy đã mặc cho mình một bộ đồ khác và bản thân đang nằm trong vòng tay ấm áp kia mà dần chìm vào giấc ngủ.

Phó Bắc Đình ôm cơ thể kia trong tay, khẽ hôn lên mái tóc đó. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu và lòng thầm đưa ra quyết định quan trọng.

Chỉ cần là em, tôi nguyện dùng cả đời này để nuông chiều.

2)

***

Chưa ngủ được bao lâu, Nhạc Ninh đã bị ánh sáng của mặt trời chiếu thẳng vào mắt. Người cọ quậy vẫn chưa muốn thức, người đàn ông kéo cậu vùi đầu vào lồng ngực mình để tránh đi tia sáng ấy

Nhạc Ninh cũng chẳng từ chối mà thuận theo, ôm lấy cơ thể kia nhưng lại không ngủ thêm được là bao. Bởi cậu đã có thói quen dậy sớm từ 4 năm trước rồi.

Nằm yên được một lúc thì chàng trai cũng vươn vai để đánh thức cơ thể mình nhưng cái cậu nhận lại được chính là những cơn đau nhức:

- A

Một tiếng kêu khẽ cũng đã làm cho người đàn ông mở to mắt mà nhìn xem cậu có gặp vấn đề gì không. Cậu cố

gắng gượng cười mà nhìn anh:

- Chỉ là hơi đau chút xíu thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.