Cái dáng vẻ nghiêm túc ấy đứng ngoài ban công, tay cầm điện thoại mắt lại hướng ra ngoài trời đêm tĩnh mịch kia:
- Họp đồng này phải ký với bên đó. Cậu đã làm việc bao nhiêu năm rồi vẫn không biết đàm phán hả?
Phó Bắc Đình ngốc nghếch của cậu đây sao? Không phải, đây là dáng vẻ của chủ tịch tập đoàn NUT. Giọng nói trầm và đầy uy lực khiến người khác bảy phần sợ hãi ba phần dè chừng đang vang phát ra từ chú.
Đôi mắt cậu mở to nhìn người trước mặt mình, đây rốt cuộc là như thế nào? Chú ấy không phải bị ngốc sao?
Nhưng đây vốn dĩ không phải phong thái của người ngốc chút nào. Nhạc Ninh đi vào đóng sầm cửa lại. Âm thanh lớn phát ra khiến người ngoài ban công giật mình mà nhìn theo nơi phát ra tiếng động.
Phó Bắc Đình không nghĩ là chồng nhỏ của mình sẽ về phòng, cậu đã nhìn và nghe thấy hết rồi sao? Phó Bắc Đình cũng cất điện thoại mà đi vào bên trong, bốn mắt nhìn nhau lại chẳng biết phải nói gì.
Nhạc Ninh là đang đợi, đợi một lời giải thích từ người đàn ông ấy nhưng cái hồi âm cậu chỉ là sự im lặng. Chàng trai đã thật sự vô cùng lo lắng nhưng cuối cùng nối lo ấy là vì cái gì chứ:
- Sao chú lừa em? Chú chưa từng bị ngốc đúng không? Tại sao lại lừa gạt em hả? Chú đùa giỡn với em vui lắm đúng không?!
Người con trai ấy đã thật sự tức giận nhưng sâu thẳm trong lòng lại cảm thấy đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605361/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.