Nhạc Ninh đúng là khâm phục đứa con trai này của mình mà. Cậu khẽ xoa đầu nhóc con, kéo chăn lên đắp cho con:
- Vậy để ba ra ngoài xem chú ấy. Con ngủ sớm đi
- Vâng!
Bánh Bao hí hửng nhìn ba đi ra lại thấy vô cùng vui. Ba lớn đúng là có nhiều chiêu trò, phải học hỏi thêm mới được.
Cậu bước ra khỏi phòng thì anh không biết từ đâu liền lao tới ôm lấy, hôn không ngừng lên má chàng trai. Anh giữ lấy hai má của cậu rồi nhìn chầm chầm vào khuôn mặt ấy:
- Em lại muốn bỏ chồng sao?... Chồng sợ lắm...
Đôi mắt ấy lại bắt đầu đỏ hoe, mí mắt cứ chớp liên tục, bĩu môi, phùng má làm cậu trở nên khó xử. Bị ngốc cái là thành con người nhiều nước mắt thế à:
- Em qua coi con thôi! Không phải sợ, không phải sợ... em không bỏ... chú đâu nha!
- Vậy giờ chúng ta đi ngủ thôi! Chồng buồn ngủ quá à!
Bắc Đình nắm lấy bàn tay cậu kéo về phòng một cách vội vã. Anh ôm lấy chàng trai nằm xuống giường, ép cậu xuống giường rồi vuốt ve mái tóc ấy.
Nhạc Ninh không khỏi hồi hợp trước hành động của người đàn ông đang ở trên mình. Cái gì đây? Chú ấy bị ngốc thật không vậy? Tính làm cái...
Suy nghĩ ấy lập tức bị cắt ngang khi anh úp mặt vào hõm cổ cậu mà cứ hít hít còn cười vô cùng thích thú. Sau đó Bắc Đình lại hôn lên má cậu:
- Chồng nhỏ thơm thơm quá à... Chồng thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605355/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.