Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bàn chân ửng đỏ kia, cậu ngồi xuống quan sát rồi ngước lên:
- Sao chân bị đỏ?
- Cái đĩa rơi làm... làm... chồng giật mình mà chân qua phải tủ
Cậu khó chịu đứng lên, ánh mắt không khỏi hung dữ nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của anh:
- Sao chú nói không trúng ở đâu hả?
- Chồng quên mà... đừng mắng chồng...
Nhạc Ninh cũng kéo con người lắm lí lẽ đó ra ngoài ngồi, cậu đảo mắt xung quanh nhà thì đã nhanh chóng thấy được hộp y tế để ở kệ. Cậu đem qua đặt nó lên bàn và ngồi khuỵ dưới nền gạch:
- Hơi sưng thôi! Thoa chút thuốc là được rồi
Cậu nhẹ nhàng lấy thuốc xoa nhẹ lên chỗ sưng, cử chỉ thật nhẹ nhàng và ân cần làm sao. Người đàn ông cứ thế mà ngắm nhìn cậu không rời mắt. Cậu vừa thoa vừa cảm thấy thắc mắc:
- Sao chú không ở cùng bà nữa?
- Chồng mua nhà để ở cùng em và con đó. Chúng ta sẽ có một tổ ấm cho riêng mình
Khoé mắt chẳng hiểu sao lại hơi cay, cậu cười gượng dọn dẹp mọi thứ về chỗ cũ. Ánh mắt ra hiệu cho con đứng lên:
- Em và con phải về rồi, chú nghỉ ngơi đi
Anh liền nắm chặt lấy bàn tay của người con trai ấy lại, đôi mắt lại rưng rưng, gương mặt tủi thân hơn bao giờ hết:
- Chúng ta kết hôn rồi phải ngủ cùng nhau chứ! Em muốn bỏ rơi chồng của em rồi hở? Em không cần chồng nữa rồi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605354/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.