Editor: Quỳnh Nguyễn
Mãi đến tiếng ca dừng lại, tiếng đàn hạ xuống, ngọn đèn thoáng chốc sáng lên...
Mọi người mở mắt ra, phát hiện mình ngồi ở trên đài sân vận động, lập tức mà lại sinh ra cảm giác hoảng sợ như cách mấy đời.
Không biết Hứa Đạm Đạm xuất hiện lúc nào, quần áo lễ phục nhỏ thuần trắng thêu ren, lộ ra xương bả vai xinh đẹp, cần cổ và eo thon nhỏ không đầy nắm tay, phần chân mảnh khảnh bị bao bọc vừa vặn, dưới đầu gối xếp tua, che chân nhỏ của cô, giống như đuôi cá kinh diễm.
Hay là, cô vốn là một Mỹ Nhân Ngư đến từ hồ Baikal, dựa sát vào nhau ở bên cạnh người trong lòng, nghe anh khảy đàn ở dưới ánh trăng, cầm sắt cùng minh ( vợ chồng hoà hợp)...
Hứa Đạm Đạm ngồi ở trên ghế Piano cùng Ninh Chấp Mặc, không e dè đầu dựa vào trên vai anh, mà Ninh Chấp Mặc lại càng ôn nhu chân thành thay cô phất tóc rơi bên tai, mắt xa cách cùng đạm bạc không thấy tung tích...
Bọn họ cũng không nói, chỉ là im lặng dựa vào cùng một chỗ....
Toàn bộ bốn phía đều đã hóa trống không, cái khác trong trời đất tựa hồ đều đã ảm đạm nhan sắc, còn lại hai người bọn họ...
Cái tạo hình kết thúc này, lãng mạn hồn nhiên trọn vẹn hồ Baikal.
Đẹp rung động lòng người làm cho tất cả mọi người quên hô hấp...
Giữa cảnh sắc thiên nhiên đẹp, chỉ thấy Hứa Đạm Đạm kéo cánh tay Tiểu Chấp Mặc vòng đến giữa sân khấu.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-72-bien-hoa-ngua-tre-nhanh-tiep-chieu/2447773/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.