Editor: Nhã Y Đình
"Vứt hết! Vứt hết tất cả đi! Không cần, không cần cái gì hết!"
Tiểu Đạm Đạm đứng bên cạnh hộp quà tặng giá trị, không ngừng ném hộp quà ra ngoài. Cánh tay vung lên không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng dùng toàn bộ sức lực. Cô không biết đã ném là quà tặng hay là tức giận.
Cửa mở rộng, ánh trăng sáng chói.
Dưới ánh đèn vàng ấm, quả cầu thủy tinh bị đập vỡ, dây duy băng đứt đoạn, hộp quà vứt lung tung trên mặt cỏ, cực kỳ bừa bãi.
"Ba mẹ không đến! Họ đúng là kẻ lừa đảo! Không phải, bọn họ không cần em nữa! Vậy thì em cũng không cần họ! Em không cần ba mẹ nữa!"
Tiểu Đạm Đạm cũng không biết bản thân ném đi bao nhiêu cho đến khi khôn còn sức lực mới xoay người, bổ nhào vào lòng Tiểu Chấp Mặc đứng bên cạnh, khóc nấc lên.
"Vì sao? Vì sao bọn họ lại nói dối em? Nói không đến được nhưng lại ở trong ti vi?"
"Em ghét nhìn thấy bọn họ trên ti vi!"
"Em ghét...... Hu hu...... Em ghét ba mẹ!"
Cô nhóc nói không thành lời, vừa ném đồ, vừa khóc lên.
Cô nhóc cho rằng mình khóc không ra nước mắt nhưng Tiểu Chấp Mặc có thể cảm nhận được trước ngực áo cậu lại ướt một mảng lớn.
Cậu mím môi, nâng tây lên rồi cẩn thận vô lưng cô bé. Sau khi Tiểu Đạm Đạm bình tĩnh lại mới vừa ôm cô bé lên ngồi ở ghế sô pha.
Suốt quá trình đều yên lặng.
Tám giờ tối, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-72-bien-hoa-ngua-tre-nhanh-tiep-chieu/2447595/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.