Chương trước
Chương sau
Thời gian ở cùng Cố Duệ, Khúc Tịnh Dao, Từ Khả, La Minh Viễn, còn có Lục An Hạo quá nhiều, khiến Hạ Hiểu quên mất bản thân trước đây còn có một người bạn. Từ sau ngày hôm đó, Tống Vy và Hạ Hiểu không còn qua lại nữa, cũng không thấy cô đến tìm Cố Duệ. Lâu như vậy rồi, đột nhiên Tống Vy đến tìm, khiến Hạ Hiểu có chút bất ngờ.

Ngày hôm đó đối với Hạ Hiểu là một ngày không vui vẻ gì, bởi vì mới sáng sớm đã chạm mặt mẹ con Hàn Tuyết Vân. Cố Duệ vừa dừng xe trước cổng, thì xe của bà ta cũng vừa dừng lại. Hạ Hiểu xuống xe định đi vào thì Hạ Hâm đã đẩy cửa bước xuống. Hàn Tuyết Vân vừa nhìn thấy cô là lại như một bà điên kiếm chuyện. Bà ta nói móc các kiểu, câu nào cũng khiến người ta không nghe lọt tai. Hạ Hiểu nhìn thấy trong xe còn có một đứa bé, cô biết đây là Hạ Ngọc, con gái nhỏ của ba cô và Hàn Tuyết Vân. Trước mặt trẻ con không nên tranh cãi, nếu không sẽ dạy hư đứa trẻ. Bởi vậy cô quyết định rời đi, mặc kệ bà ta có buông lời chửi rủa thế nào. Cố Duệ sợ tâm trạng cô không tốt, nên trên đường đi luôn quan sát sắc mặt cô, sau đó hỏi:

"Cậu ổn không?"

"Tớ không sao, cứ mặc kệ bà ta. Có lần nào gặp mà bà ta không nói móc tớ đâu chứ, tớ quen rồi, xem như gió thoảng qua tai thôi."

Cố Duệ phì cười, cái tính cách này, quả nhiên là Hạ Hiểu. Có điều như vậy cũng tốt, không sống vì lời nói của người khác, mới có thể sống một cách thoải mái.

Lúc hai người bước chân vào lớp, nhìn thấy Từ Khả và Khúc Tịnh Dao đang lén lén lút lút xem cái gì đó. Hai con người này dạo này làm sao ấy, thường hay có bí mật riêng không để người khác biết. Nghĩ thử xem, có đáng nghi ngờ không chứ? Hạ Hiểu rón rén đi đến bàn của mình, nhón chân nhìn lên phía trước. Cứ tưởng là cái gì thần bí lắm, hóa ra là một quả cầu thủy tinh dạ quang. Từ Khả đem quả cầu bỏ vào lòng bàn tay rồi hé một lỗ nhỏ để xem ánh sáng của nó. Cái này cũng trẻ con quá rồi, thật không hiểu nỗi mà. Từ Khả bỏ quả cầu vào hộp rồi đưa cho Khúc Tịnh Dao nói:

"Cái này tặng cậu."

"Cảm ơn cậu."

Khúc Tịnh Dao rất cẩn thận gói cái hộp lại rồi bỏ vào cặp. Nhìn một màn này thật khiến cho người ta ghen tị a. Hạ Hiểu lấy quyển vở bài tập toán ra đẩy về phía Cố Duệ, giả vờ làm dáng vẻ lúc nãy của Từ Khả:

"Cố Duệ, cái này cho cậu."

Cố Duệ phì cười nhận lấy vở, còn Từ Khả thì quay xuống mắt to trừng mắt nhỏ với Hạ Hiểu. Từ lúc quen nhau đến giờ, hai người họ lúc nào cũng trêu chọc đối phương. Thế nhưng vào những lúc quan trọng thì sẽ luôn có mặt. Có lẽ là vì vậy mà tình bạn của họ mới đáng quý, mới khiến người khác ngưỡng mộ.

Giờ giải lao buổi sáng, Cố Duệ đến văn phòng lấy vở bài tập từ Cố Bình về phát cho lớp, chỉ có Hạ Hiểu ngồi trong lớp. Cô đang ngồi nhẩm học lại bài thơ, lát nữa cô sẽ khảo bài. Đang đọc thì cô nghe tiếng gõ bàn, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tống Vy. Cô có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó nhớ ra gì đó nói:

"Cậu tìm Cố Duệ sao? Cậu ấy đi gặp thầy Cố Bình rồi, lát nữa mới về."

"Tôi đến tìm cậu." Tống Vy nói rất dứt khoát

"Tìm tôi?"



Tống Vy ngồi xuống bên cạnh cô, mắt nhìn thẳng lên phía bảng. Vẫn là khí chất cao cao tại thượng, phong thái đại tiểu thư kiều diễm. Trước đây Hạ Hiểu luôn ngưỡng mộ Tống Vy, dù như thế nào vẫn có thể toát ra được khí chất đó. Có lẽ từ nhỏ được nuông chiều, sống trong nhung lụa, không lo cái ăn, cái mặc, cho nên mới có thể thoải mái như vậy.

Từ Khả nhìn thấy Tống Vy, vẻ mặt không vui vẻ gì lắm. Khúc Tịnh Dao sợ cậu bốc đồng sẽ gây ra chuyện, liền bảo cậu đi lấy nước với mình. Chỉ còn lại hai người, Hạ Hiểu mới gấp lại quyển sách, nhìn Tống Vy hỏi:

"Cậu tìm tôi, có chuyện gì sao?"

"Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi cậu. Thật ra, cây đàn cậu tặng, tôi vẫn luôn cất giữ cẩn thận."

Nói lời này để làm gì chứ? Chuyện này cô vốn đã không quan tâm nữa rồi. Hôm đó cây đàn từ trên tay cô rơi xuống, liệu có còn nguyên vẹn nữa không?

"Tôi không có giận."

"Tôi biết cậu không giận, nhưng vẫn nên nói một lời xin lỗi. Hạ Hiểu, liệu chúng ta... có thể, quay lại như trước không?"

"Tống Vy, tôi không giận cậu, cũng sẽ nhận lời xin lỗi của cậu. Nhưng, muốn trở về như trước, vậy thì, không thể rồi."

"Tại sao?" Tống Vy gấp gáp quay sang Hạ Hiểu hỏi, cứ ngỡ rằng bản thân chân thành thì sẽ đạt được kết quả, không ngờ là ngược lại

"Tình bạn, tình yêu, cả tình thân, nếu đã có rào cản, thì không bao giờ quay về như trước nữa. Cậu đã từng nói, chỉ lợi dụng tôi bảo vệ cậu, vậy thì, giữa chúng ta, làm gì có tình bạn chứ. Tống Vy, chúng ta cứ như vậy đi, làm bạn cùng lớp, đã là tốt lắm rồi."

Tống Vy muốn nói thêm, nhưng Cố Duệ đã trở về, cô chỉ đành rời đi trả chỗ lại cho anh. Thấy Tống Vy lủi thủi trở về chỗ ngồi của mình, anh tò mò hỏi cô:

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì. Cậu ngồi xuống đi, tớ có vài bài muốn hỏi cậu."

Cố Duệ đồng ý ngồi xuống. Lúc cô đang đọc đề bài cho anh nghe, anh lại hướng ánh mắt về phía cô, hiện rõ vẻ lo lắng. Nói Hạ Hiểu đơn giản, cũng đúng, nhưng lại không đúng, tâm tư cô kín kẽ, không dễ nhìn ra, có buồn cũng không nói. Nhìn vẻ ngoài sẽ nghĩ cô là một đứa trẻ vô tư, thực chất chính là một người trưởng thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.