Lúc này Xuyên Bách đã hiểu ra, từ lúc bắt đầu thi triển thuật vẽ trong tranh, sau lại đến việc trở lại đảo H, trước nay đều không phải trùng hợp, thậm chí một nhân cách khác củaThương Lục, đều do một tay cậu tạo ra.
Cậu chính là thiếu niên đã vẽ bức tranh đấy cho Thương Lục, mà khi đó Thương Lục còn là ân nhân của cậu, đặt ở hiện tại mà nói, Thương Lục chính là kim chủ cậu.
Cậu nguyên bản chỉ là một hoạ sĩ dạo trên phố, cũng không có tâm tư muốn tranh đua gì cả, trong nhà nghèo đến mức không xu dính túi, cơ duyên trùng hợp được Thương Lục thưởng thức, vì thế lâu lâu được mời đến nhà hắn vẽ tranh.
Thương Lục rất ưu tú, bộ dáng cũng hoàn hảo, vì thế trong khoảng thời gian qua lại, cậu rất không có tiền đồ mà thích kim chủ, chỉ là lại không dám nói ra, cảm thấy mình không xứng với Thương Lục, cho rằng hai người không cùng một thế giới.
Cậu biết Thương Lục cố ý vô tình, lại sợ hãi cho nên không dám tiếp cận hắn, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không dám gọi, luôn một ngụm lại một tiếng "Thương tiên sinh".
Kỳ thật ngày đó....Cậu biết tình huống Thương Lục không tốt....Cậu rất muốn tiến lên nói cho Thương Lục tâm ý của mình, rất muốn ôm hắn một cái, nhưng cậu vẫn nhịn xuống.
Cậu sợ hãi bởi vì mình lỡ chân mà mối quan hệ hiện tại bị đạp hư, cậu càng sợ Thương Lục xem thường mình.
Nhưng mà cậu lại không nghĩ tới chính là, khi gặp lại lần nữa, Thương Lục đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-boss-trong-game-than-quai-yeu-duong/776381/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.