Chương trước
Chương sau
Lúc này Xuyên Bách đã hiểu ra, từ lúc bắt đầu thi triển thuật vẽ trong tranh, sau lại đến việc trở lại đảo H, trước nay đều không phải trùng hợp, thậm chí một nhân cách khác củaThương Lục, đều do một tay cậu tạo ra.
Cậu chính là thiếu niên đã vẽ bức tranh đấy cho Thương Lục, mà khi đó Thương Lục còn là ân nhân của cậu, đặt ở hiện tại mà nói, Thương Lục chính là kim chủ cậu.
Cậu nguyên bản chỉ là một hoạ sĩ dạo trên phố, cũng không có tâm tư muốn tranh đua gì cả, trong nhà nghèo đến mức không xu dính túi, cơ duyên trùng hợp được Thương Lục thưởng thức, vì thế lâu lâu được mời đến nhà hắn vẽ tranh.
Thương Lục rất ưu tú, bộ dáng cũng hoàn hảo, vì thế trong khoảng thời gian qua lại, cậu rất không có tiền đồ mà thích kim chủ, chỉ là lại không dám nói ra, cảm thấy mình không xứng với Thương Lục, cho rằng hai người không cùng một thế giới.
Cậu biết Thương Lục cố ý vô tình, lại sợ hãi cho nên không dám tiếp cận hắn, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không dám gọi, luôn một ngụm lại một tiếng "Thương tiên sinh".
Kỳ thật ngày đó....Cậu biết tình huống Thương Lục không tốt....Cậu rất muốn tiến lên nói cho Thương Lục tâm ý của mình, rất muốn ôm hắn một cái, nhưng cậu vẫn nhịn xuống.
Cậu sợ hãi bởi vì mình lỡ chân mà mối quan hệ hiện tại bị đạp hư, cậu càng sợ Thương Lục xem thường mình.
Nhưng mà cậu lại không nghĩ tới chính là, khi gặp lại lần nữa, Thương Lục đã lạnh như băng nằm ở trong quan tài.
Cậu có hối hận cũng không kịp, nhưng cũng không có cách nào khác, rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể tìm cấm thuật của gia tộc, ý đồ cứu mạng sống của Thương Lục.
Cậu biết thuật vẽ trong tranh phải dùng mạng mình đổi lấy mạng Thương Lục, cái gì cậu cũng biết.
Khi đó vốn dĩ cậu cũng không có dục vọng sống sót, nếu không phải lúc trước Thương Lục phát hiện ra cậu, nói chuyện với cậu, không chừng cậu đã sớm treo cổ ở chỗ nào đó.
Là Thương Lục, cho cậu ý chí sống sót, bởi vì Thương Lục, cậu cảm thấy mỗi ngày đều vui vẻ....Mỗi ngày đều ở nhà hy vọng Thương Lục tìm cậu vẽ tranh.
Cho dù có đứng từ xa nhìn Thương Lục cũng được, mỗi khi nói ra ba chữ "Thương tiên sinh", trong lòng liền nóng lên.
Nhưng cậu vẫn quá ngu ngốc....Ngay cả quyển sách kia cũng chưa đọc xong đã dùng cấm thuật, Thương Lục tuy đã trở lại, nhưng hắn hoàn toàn không giống như trước kia.
Thương Lục từ trong tranh bước ra, tính tình thay đổi, trở nên điên cuồng mà cố chấp, toàn tâm toàn ý muốn tìm cậu.
Vì thế.....Cậu không chỉ lãng phí mạng của mình, còn không cẩn thận khoá Thương Lục ở trong tranh, dẫn tới bảy phách không đủ liền phân liệt ra một nhân cách khác....
Không sai, tất cả sự tình đều do cậu dựng lên, Thương Lục xuất hiện ở đảo H, cũng là vì cậu.
Nếu không phải lúc trước cậu sử dụng cấm thuật, Thương Lục chắc cũng sẽ không thay đổi thành lệ quỷ hiện tại, cũng sẽ không phân liệt ra một nhân cách khác....
Mà Thương Lục vì mình, điên rồ tới mức.....Từ Long quốc đuổi tới nơi này.
Nghĩ đến đây, Xuyên Bách lại cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là cười cười, ghen tuông trong lòng lại dũng mãnh dâng lên.
Thương Lục.....Vậy mà lại thích cậu....
Cậu nắm chặt nắm tay, mắt nâu hiện lên một tia kiên định,cậu phải về biệt thự, cậu muốn nói rõ ràng mọi việc với Thương Lục.
Lúc này đây, cậu muốn nói cho Thương Lục, mình thích hắn, muốn cùng hắn ở bên nhau, sẽ không bởi vì giới tính mà cự tuyệt hắn, cậu muốn đền bù tiếc nuối năm đó, mãi mãi ở bên nhau.
"Xuyên Bách, cậu tỉnh rồi? Mau dọn dẹp một chút rồi chúng ta tới biệt thự giải quyết Thương Lục!"
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của La Văn, Xuyên Bách quay đầu lại nhì, lúc này gã đã thay một bộ võ trang, trên người có một vài đồ vật mà cậu không biết rõ, hình như là đồ công nghệ cao.
"Giải quyết Thương Lục?"
"Đúng vậy, sau khi tiêu diệt hắn thì chúng ta sẽ không cần lo lắng đề phòng nữa!"
La Văn lúc này rất hưng phấn, tối hôm qua pháo hôi tới tìm gã, hẳn là đã thấy được gương mặt thật của Thương Lục, hiện tại cùng mình đi tiêu diệt Thương Lục, nói không chừng vào thời khắc mấu chốt có thể thay mình chắn dao!
Xuyên Bách ngẩn người, nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi mở miệng: "Xin lỗi, La Văn, sự việc cũng không phải như anh nghĩ, rất cảm ơn anh vì tối hôm qua, đây là một chút tâm ý của tôi."
Cậu sờ soạng quần áo nửa ngày cuối cùng cũng lấy ra được mấy tờ tiền mặt, đặt ở trên bàn trà, chuẩn bị rời đi.
"Không được! Cậu không thể đi!"
La Văn trừng lớn mắt, tiến lên một bước nắm chặt lấy cổ tay Xuyên Bách, mặt lộ vẻ tức giận.
"Cậu đang đùa sao? Tôi nói cho cậu biết, đừng không biết tốt xấu!"
Lúc này La Văn căn bản không giả bộ nổi nữa, gã căn bản cũng không muốn giả bộ! Pháo hôi thật không biết xấu hổ, mình bảo vệ nó, cho nó ở chỗ này nghỉ ngơi tối hôm qua, vậy mà dám cự tuyệt mình!
"Việc này.....Tôi thật sự cảm ơn anh về tối hôm qua, nhưng tôi cũng đã đền bù cho anh, tôi không có nghĩa vụ nhất định phải cùng anh đi tiêu diệt Thương Lục, hắn.....Hắn chưa bao giờ làm tổn thương tôi."
Xuyên Bách cũng không muốn nói cho gã chân tướng, luôn nhẫn nại giải thích cho La Văn, nhưng gã vẫn nắm chặt lấy cổ tay cậu, thật sự rất đau.
"Ai hiếm lạ số tiền kia của mày, đi theo tao! Hôm nay cho dù thế nào cũng phải kéo mày đi!"
La Văn sắc mặt đỏ bừng, cặp mắg trừng to, gò má vốn thanh tú thậm chí cũng có chút dữ tợn.
Ai hiếm lạ đồng tiền trong trò chơi! Gã muốn hoàn thành nhiệm vụ! Sau đó đạt được tích phân!
Cùng lắm thì một người chết, hiện tại mình cũng không thể rời khỏi trò chơi, cho dù là chết, gã cũng muốn kéo pháo hôi làm đệm lưng!
Mấy ngày nay, gã đã tìm được phương pháp tiêu diệt Thương Lục, phương pháp bình thường căn bản không đả thương được Thương Lục, cần phải tìm thi thể năm đó của Thương Lục, sau đó dùng vũ khí sắc bén đâm vào trái tim hắn, lúc này mới có thể tiêu diệt được hắn.
Ban đầu hoá ra mình vẫn luôn dùng sai phương pháp, cố chấp cho rằng chỉ cần huỷ hoại bức trnh liền có thể khiến Thương Lục biến mất, không nghĩ tới thi thể mới là mấu chốt!
Chỉ cần thi thể Thương Lục còn tồn tại, linh hồn sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Những việc này, tất cả đều do pháo hôi tạo thành! Nếu không phải lúc trước nó coi trọng Thương Lục, sao có thể mạnh mẽ khoá Thương Lục vào trong tranh? Làm hại Thương Lục hiện tại muốn hạ đao với gã!
Pháo hôi là đầu sỏ gây tội! Cậu ta phải tự mình giải quyết hết thảy!
La Văn cảm thấy chính mình nghĩ quá đúng, suy luận đỉnh cao như Conan, càng nắm chặt lấy cổ tay Xuyên Bách, ngữ khí cũng càng sắc bén: "Đừng có mà không biết xấu hổ, nếu mày ngoan ngoãn một chút còn có thể bớt đi chút đau khổ!"
Sắc mặt Xuyên Bách cũng trở nên khó coi, trước đó La Văn còn rất bình thường, sao đột nhiên lại thay đổi như một người khác, căn bản chính là muốn bắt cóc cậu!
"Buông tôi ra!"
Xuyên Bách giãy giụa, cổ tay bị hằn thành một vòng đỏ bừng, nhưng La Văn cũng không tính toán buông cậu ra, trong lòng Xuyên Bách cực kỳ giận dữ, con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người.
Rốt cuộc nhịn không được, cắn răng một cái, nhanh chóng vươn bàn tay khác hung hăng cho La Văn một quyền.
La Văn cũng không nghĩ tới pháo hôi nhu nhu nhược nhược trước mặt lại dám duỗi tay đánh gã, hơn nữa sức lực còn đặc biệt lớn.
Gã ôm mặt, thân thể không đứng vững, lui ra sau hai bước, buông lỏng cổ tay Xuyên Bách.
Thấy thế, biểu tình La Văn càng thêm đáng sợ, giận dữ hét: "Tao nói cho mày biết, nếu mày không ở cùng với tao thì người đầu tiên bị Thương Lục giết chính là mày, chờ chết đi!"
Xuyên Bách cũng không để ý tới những lời này, hô hấp cậu dồn dập, nhanh chân chạy khỏi căn nhà.
La Băn nhìn thân ảnh cậu ta xa dần, trong lòng nhịn không được hừ lạnh, không quan trọng, cho dù pháo hôi không ở đây, nhất định gã cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là vấn đề về thời gian, khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là.....Đến lúc đó không ai có thể giúp mình chắn đao nữa.
******
Xuyên Bách chạy vào trong rừng cây, gió thổi qua tai cậu cứ như tiếng gào thét, bởi vì dinh dưỡng không cân bằng, thể lực của cậu sắp chống đỡ hết nổi, chỉ có thể chậm rãi dừng chân, đỡ thân cây thở hổn hển.
Cậu ngẩng đầu, từ phía xa, cậu đã thấy căn biệt thự đứng sừng sững ở sâu trong rừng cây.
Lúc này trong rừng cây có một cổ sương mù mờ mịt, xung quanh biệt thự cũng bị sương mù trắng xoá vờn quanh, chỉ có hoa hồng đỏ ngoài vườn vẫn nở rộ rực rỡ.
Cậu cũng thở ra một hơi dài, trên mặt nở một nụ cười, như trút được gánh nặng.
Rốt cuộc cũng tới....Lát nữa phải giải thích lại cho Thương Lục.....
"Thân ái....Em đã trở lại...."
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp, Xuyên Bách giật mình, đại não trống rỗng, theo bản năng mà xoay người lại, nhìn về phía chủ nhân của âm thanh.
Người phía sau là Thương Lục, lúc này hắn không còn mặc đồ nữ, bộ dáng tinh xảo, mắt đen đen tối không rõ, nghe hắn gọi mình là "Thân ái", phỏng chừng hiện tại hẳn là chủ nhân cách khống chế thân thể.
Tối hôm qua Thương Lục đột nhiên thay đổi nhân cách, làm cậu sợ chết khiếp, hiện tại nhớ lại chuyện cũ, cậu lại có chút đau lòng một nhân cách khác.
Nếu không phải do mình, nhân cách kia căn bản sẽ không xuất hiện, làm hại y và Thương Lục phải sống cùng trong một cơ thể, đều là mình sai....
"Thương Lục....Anh là Thương Lục đúng không? Nhân cách khác trong thân thể anh đâu? Y có khỏe không...."
"Suỵt."
Thương Lục làm một động tác giữ im lặng, trên mặt nở một nụ cười: "Đừng nói tới nó."
Xuyên Bách hơi giật mình, ngay sau đó cũng nói: "Y cũng là một bộ phận với anh mà..."
Thương Lục càng cười ngọt ngào hơn: "Tôi mới là Thương Lục, y chẳng qua là kẻ đáng thương sống nhờ trong thân thể tôi mà thôi, vì sao em lại cho rằng tôi giống y chứ?"
Thương Lục đến gần Xuyên Bách, vòng lấy eo cậu, vùi đầu vào cổ Xuyên Bách, điên cuồng ngửi hơi thở thuộc về cậu, ánh mắt si mê.
"Đêm qua, vì sao lại ở trong nhà gia hỏa kia...."
"Anh, anh thấy rồi sao? Tôi..."
Lời còn chưa dứt, Thương Lục đánh gãy lời nói, môi để sát vào, Xuyên Bách thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nóng rực phả lên cánh môi mình.
"Cho nên....Em tình nguyện để y chạm vào người mình nhưng lại không muốn để tôi ôm em một cái sao? Tôi có chỗ nào không bằng nó...."
"Thân ái.....Vì sao em cứ đối xử tốt với mọi người như vậy? Chỉ thích tôi thôi không được sao? Nếu em thích nữ..... Tôi có thể giữ nguyên như vậy.....Chỉ cần em thích...."
Xuyên Bách sửng sốt, Thương Lục thấy cậu vào nhà La Văn bao giờ? Chẳng lẽ tối hôm qua hắn vẫn luôn trộm đi theo mình? Nhưng cậu căn bản không hề phát hiện ra!
Hắn.....Chẳng lẽ cho rằng mình và La Văn đã xảy ra chuyện gì đó? Sao có thể?
Trong lòng cậu nhúc nhích, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo Thương Lục, lộ ra nụ cười lấy lòng, vội vàng giải thích: "Thương Lục, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi có thể làm chuyện gì với anh ta được.....Chúng ta về nhà được không? Về sau tôi chỉ ở cạnh anh, những người khác tôi đều không nhìn, được không?"
Nghe vậy, Thương Lục nở nụ cười: "Thân ái.....Em lại gạt tôi, bất quá không sao cả.....Tôi không ngại, chỉ cần em trở về là tốt rồi."
Xuyên Bách thì lại không giả bộ cười được nữa, cậu thật sự không xảy ra chuyện gì với La Văn, nhưng từ trong miệng Thương Lục sao lại thấy kỳ kỳ?
Nói như mình thật sự ngoại tình vậy...
Cậu hít vào một hơi, muốn giải thích một lần nữa, ai ngờ giây tiếp theo lại bị Thương Lục chặn ngang bế lên.
"Thương Lục....!"
"Ngẫm lại vẫn rất không cam lòng.... Tôi muốn em....Muốn thân thể em dính đầy đồ vật của tôi....Muốn nhìn bộ dáng bé con của tôi không kiềm chế được mà rên rỉ..."
"?!"
Xuyên Bách bị lời nói này của hắn dọa sợ, chỉ trong một thoáng liền đỏ bừng mặt, đây là con sói đói chui ra từ hang nào? Thương Lục sao sẽ nói ra những lời như vậy?
Đời trước Thương Lục ở trước mặt cậu rõ ràng là ôn nhuận như ngọc, nho nhã lễ độ, sao hiện tại lại biến thành bộ dạng này?
Xuyên Bách không biết, trong mấy năm nay chờ đợi này, Thương Lục sớm đã bị tà niệm ăn mòn, sau đó liền mất đi lý trí, hiện tại hắn cũng mặc kệ dục vọng đang hoành hành trong thân thể hắn, hoặc là nói....Ôn nhuận như ngọc kỳ năm đó, thật xin lỗi, chỉ là một tầng ngụy trang.
Hắn vốn là một người điên cuồng.
"Này.....Này.....Không được....Tôi còn chưa chuẩn bị xong mà...."
Sắc mặt Xuyên Bách có chút tái nhợt, vùi ở trong lòng ngực Thương Lục không dám nhúc nhích, mặc kệ là đời trước hay đời này....Cậu đều chưa bao giờ trải qua việc này, huống chi... Đối phương còn là nam.
Trước kia có xem qua truyện tranh đồng tính, nghe nói là đi vào từ phía sau, quá trình rất thống khổ, nghĩ đến đây, thân thể cậu thậm chí có chút run nhè nhẹ, cậu thật sự có chút sợ hãi...
"Đừng sợ....Tôi sẽ làm em vui vẻ."
Thương Lục thấp giọng mở miệng, nụ hôn vụn vặt rơi xuống trên trán cậu, Xuyên Bách càng run hơn, cảm giác cúc mình ẩn ẩn đau.
Cảm nhận được trong lòng ngực người run rẩy thân hình, Thương Lục giật giật hầu kết, lúc cúi đầu chỉ nhìn thấy cặp mắt ướt dầm dề của Xuyên Bách, tựa hồ như muốn cự còn nghênh.
Hắn ôm chặt Xuyên Bách, tốc độ nhanh hơn, tiến vào phòng ngủ liền gấp gáp hôn lên, lưng Xuyên Bách kề sát vách tường, bị bắt ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của Thương Lục.
Thương Lục bế thốc Xuyên Bách lên, nâng chân cậu kẹp lấy eo mình, bàn tay lưu luyến sờ mó eo cậu.
Đột nhiên, hình như hắn nghĩ tới cái gì đó, mắt đen thâm thúy, mang theo Xuyên Bách tới cửa sổ sát đất, bắt đầu cử động cởi quần áo cậu.
"Anh muốn làm gì....Đừng ở chỗ này...."
Thương Lục không nói gì, hơi thở phun ở vành tai Xuyên Bách, cười cười nói: "Vậy sao? Tôi cảm thấy nơi này rất tốt."
"Không.....Không....Sẽ có người nhìn thấy!"
Xuyên Bách đầy mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận, cậu không dám trợn mắt, làn da trơn bóng sau lưng vô lực dán lên mặt kính cửa sổ, trong mắt dần dần chảy nước mắt.
Cậu cắn chặt cánh môi, trên mặt nổi lên đỏ ửng, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Thương Lục cái tên biến thái này...Quá Biến thái!
Thương Lục ngậm lấy vành tai cậu, tay bắt đầu cởi quần áo trên người mình ra, giọng nói khàn khàn: "Sẽ không có người nhìn thấy....."
"Cục cưng....Em thật thơm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.