Chương trước
Chương sau
Ngồi phát trực tiếp nửa tiếng giống như chạy qua núi, toàn bộ hành trình thay đổi rất nhanh.
Một giây trước Trình Lạc còn đang vui mừng đến khóc vì bản thân đã biên tập ra một đoạn tình yêu tuyệt mỹ làm cho đến cô cũng thấy tin vào tình yêu, một giây sau đã bị Đoạn Dã công tử châm cho một ngòi nổ tung…
Lúc bị hỏi hôm nay hai người xem phim gì, cô đột nhiên bị mắc kẹt, tự cho là Đoạn đại công tử sẽ chủ động nói tên phim giống mình, kết quả lại nghe được từ miệng cậu ta một cái tên khác… Nếu làm suy luận một cái, đó chính là “Ba kẻ ngốc làm loạn Bollywood” với “Bốn con quạ ngốc kiếm đồ ăn”, không để bụng thì chỉ nói đúng một chữ ngốc.
Lúc bị hỏi là trên người đối phương có ưu điểm gì, cô cố gắng tỏ vẻ sùng bái, nói Đoạn Dã lúc chơi game hay sửa xe sẽ rất đẹp trai, cho rằng ít nhất sẽ nghe được một câu khen cô rất đáng yêu, ai ngờ đâu cậu ta nói: Cô nấu cơm ăn rất ngon?
Lúc bị hỏi từ lúc ghi hình hai người động tâm với đối phương vào lúc nào, cô lại nói ra một câu trả lời lãng mạn, nói sau lần hẹn hò cuối cùng, lúc ở Nam Thành cùng nhau ngắm biển.
Đoạn Dã cũng sao lại câu trả lời của cô, nhưng lúc chớp mắt trả lời, lại không thể đưa ra đáp án giống vậy, nuốt câu trả lời xuống, nói là lúc ăn nướng ở bên bờ biển.
Trình Lạc nhìn màn đạn “ha ha ha ha ha” “Đoạn Dã vua cơm khô” “Xem tôi cắn phải CP giả này” “Hai người này là máy phá cẩu lương hả”, đã tức đến xì khói.
Sau đó diễn cũng không muốn diễn nữa, hố cũng không muốn lấp, không thèm cứu rỗi nữa, cả một hồi trực tiếp liền “Thích sao thì thế đó” đến khi kết thúc.
Kết thúc phần trực tiếp, tắt màn hình đi, Trình Lạc sức cùng lực kiệt tựa lên trên ghế sofa, đang muốn lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Đoạn Dã cũng ngửa ra sau như mình.
Trình Lạc ngồi ngay ngắn lại: “Tôi nói nhiều như vậy còn chưa kêu mệt, sao cậu trông như người chết vậy?”
Đoạn Dã chỉ chỉ vị trí dạ dày, bày tỏ cậu ta đói.
“Đây là lý do trong phòng trực tiếp cậu ba câu cũng không rời khỏi cơm sao?” Trình Lạc hỏi cậu ta.
Đoạn Dã xoa xoa mang tai: “Nhẹ chút, chị.”
“Không phải,” Trình Lạc khó hiểu nhìn cậu ta: “Sao cậu chứ chấp nhất gọi tôi là chị vậy? Không phải cậu hơn tôi một tháng sao?”
“Trên chứng minh thư của tôi ghi sai, tháng 11 gõ thành tháng 1.”
“…”
Cho nên thật ra cậu ta nhỏ hơn cô chín tháng, gần một năm rồi, thật là có thể gọi cô là chị rồi.
Nhân viên công tác thu dọn thiết bị, nói hai người vất vả rồi, chuẩn bị rời khỏi.
Trình Lạc kêu người ở lại: “Chờ một lát, xe của mọi người không đưa cậu ta đi sao?”
“A.” Nhân viên công tác đau đầu, “Không phải cô Trình muốn xuống bếp làm cơm cho thầy Đoạn ăn sao?”
Trình Lạc nhìn nhìn nhân viên công tác, lại nhìn nhìn Đoạn Dã như đang chờ đợi gì đó: “Không phải không phải đâu, gặp dịp thì chơi mọi người đã từng nghe qua chưa?”
“Chị, rất đói ấy, không cần tiền xe của chị, cho miếng cơm đi, no bụng cũng được.”
“…” Không biết làm thế nào, sau khi biết cậu ta thật sự nhỏ hơn mình chín tháng, lại nghe tiếng “chị” của cậu ta xong, thật sự có một cảm giác sứ mệnh rất kì quái.
Trình Lạc không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu ta: “Bao lâu rồi cậu không ăn cơm hả?”
“Một ngày.”
“Đừng bảo đến cơm cũng không mua nổi nhá?”
“Chưa ngủ nữa, tỉnh ngủ liền đến chỗ chị rồi.”
“…”
Một người có thể ngủ qua ba bữa cơm, không đói cậu thì đói ai chứ?
Nếu không trải qua chuyện ở một tháng trong biệt thự, có người nấu cơm cho, chắc cậu ta chết đói rồi?
Nhân viên công tác thấy không có chuyện gì, liền cầm thiết bị rời khỏi nhà trọ.
Trình Lạc không nói gì đi tới nhà bếp.
Đoạn Dã tốn sức đứng dậy, vào phòng bếp cùng cô, ánh mắt tìm kiếm một hồi, sau đó tới gần tủ lạnh.
“Không có đồ, hơn một tháng không về nên không có đồ ăn.” Trình Lạc muốn đánh vỡ vọng tưởng của cậu ta, nấu ấm nước sôi, kéo tủ bếp ra, lấy một túi mì ra.
Đoạn Dã tiến lên bẻ một miếng nhé vào trong miệng, nhai nhai nuốt xuống, nhìn như ăn lót dạ trước.
Trình Lạc choáng váng, thấy cậu ta nuốt xuống, lại bẻ một miếng nữa, cô chần chừ đưa túi mì cho cậu ta: “Này này, rõ ràng túi này cho cậu mà.” Nói xong lại lấy túi thứ hai ra.
Nước vừa đun sôi, một túi mì đã bị Đoạn Dã ăn xong rồi.
Trình Lạc không nhịn được hỏi: “Đại công tử, trước không ai nấu cơm cho cậu thì cậu sống thế nào?”
“Nhà bạn.”
“Vậy giờ bạn cậu đâu?”
“Đứt liên lạc rồi.”
Trình Lạc sửng sốt: “A?”
“Trong nhà không cho chơi cùng.” Đoạn Dã giải thích đơn giản.
Mấy ngày nay Trình Lạc với Đoạn Dã không hề thiếu thời gian ở chung với nhau, tuy ở dưới màn ảnh không nhắc tới việc tư mấy, nhưng Trình Lạc vẫn là người hiểu tình huống của Đoạn Dã hơn những khách mời khác một chút.
Ví như biết là cậu ta vì bị mất thẻ tín dụng, bị mất nguồn kinh tế, có nhà không thể về, là vì người trong nhà không cho cậu ta chơi đua xe.
Cậu ta lại nhất định không chịu từ bỏ đua xe, liền bỏ nhà ra đi, ban đầu vay tiền bạn bè, lấy một xưởng sửa xe bán phế liệu làm thành nơi thu thập cải tạo linh kiện, nhân tiện rửa xe sửa xe cho người ta để kiếm tiền.
Nhưng nghe được ý tứ này của cậu ta, chắc là sau đó người trong nhà thấy cậu ta vẫn có thể sống nổi, liền tạo áp lực cho người nhà bạn cậu ta, ép bọn họ ngừng qua lại.
Không có bạn bè ủng hộ, chút tiền cậu ta kiếm được đương nhiên là không vào cũng không ra rồi.
Bảo sao cậu ta lại tham gia chương trình bao ăn bao ở.
Cũng khó trách sau khi cậu ta rời chương trình, liền đặt chân ở lại xưởng sửa xe rách rưới kia.
“Vậy không phải cậu vừa cầm tiền công rồi sao? Sao không đi thuê lấy một căn phòng, ăn ít đồ?”
“Hôm qua vừa mới trả tiền rồi.”
“…” Trình Lạc đỡ trán, “Anh à… em trai, cậu trả tiền người ta lại không biết chừa lại cho mình ít phí sinh hoạt hả?”
Đoạn Dã nhìn mì trên bát, tính tình thời gian không sai biệt mấy, tự mình rút đôi đũa, liền như sói đói, không đáp lời của cô nữa.
Nhưng Trình Lạc miên man một lúc, cũng đã hiểu ra, bạn bè lúc còn là bạn, có thể an tâm trả nợ lúc nào cũng được, bạn bè lúc không còn là bạn, là nhanh chóng cho hai bên không còn nợ nần nhau.
Trình Lạc lại tự gật gật đầu: “Thôi, tiền trực tiếp của đêm nay của tôi, đều cho cậu vậy.” Đoạn Dã đang ăn chợt ngừng động tác lại, liếc nhìn cô một cái.
“Nhìn cái gì?” Trình Lạc lườm cậu ta: “Không cần cảm động, so với cậu tôi cũng coi như là phú bà một nửa thôi.”
“Sao không nói tôi về nhà đi?” Đây là lần đầu tiên Đoạn Dã gặp được người sau khi nghe mấy chuyện hư hỏng của cậu ta xong, không đề nghị cậu ta về nhà thỏa hiệp.
“Không phải cậu muốn chơi đua xe sao?”
“Đua xe là chuyện đứng đắn sao?” Đoạn Dã hỏi lại.
Trình Lạc bị hỏi lại hơi sửng sốt: “Cậu không biết đua xe có đứng đắn hay không, vậy giờ đang làm gì?”
“Tôi cảm thấy cũng không phải người khác cũng thấy vậy.”
Trình Lạc bừng tỉnh cười nhạo một tiếng: “Em trai à, cậu cho là chị đây là người cổ hủ sao? Tư tưởng của tôi cực kì tiến bộ.”
“Người xem tôi sửa động cơ xem tôi ngủ, còn có thể thích đua xe?” Đoạn Dã buồn cười cúi đầu ăn tiếp.
“Đúng là tôi không thích đua xe, nhưng tôi biết trên thế giới này mỗi người đều không hề tồn tại cái gọi là yêu thích đứng đắn, nếu bọn họ chỉ là thích đơn thuần, vậy cũng không khác gì với thích chơi game. Sở dĩ bọn họ ở trong mắt người khác được gọi là đứng đắn, là vì bọn họ trả giá bằng tâm huyết với tinh lực cho sở thích đó mà người khác lại không làm được, bắt nó biến thành sự nghiệp. Vậy nếu người thích đua xe có thể tình nguyện cơm ăn không đủ no, ngủ không ngon giấc, trở mặt với người trong nhà cũng kiên trì làm nghề này, không phải giống như mấy người kia?”
Tốc độ ăn mì của Đoạn Dã dần dần chậm lại, ngẩng đầu lên tiến gần cô.
Trình Lạc chậc một tiếng: “Đáng tiếc tôi không phải mẹ cậu, có hiểu có cậu thì cũng không có tác dụng gì.”
Đoạn Dã đặt bát xuống: “Cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”
Trình Lạc ôm chặt mình: “Sao vậy, đừng nói cậu muốn để tôi làm mẹ nhỏ của cậu đấy chứ?”
“…”
“Cả ngày chị nghĩ cái gì vậy?” Đoạn Dã khó hiểu nhìn cô, bị cô đánh quẹo sang một bên, nhất thời quên mất mình muốn nói cái gì.
Trình Lạc thì vẫn đắm chìm trong buổi trực tiếp tiếc nuối hôm nay, lắc đầu noi: “Nếu cậu nói sớm là thiếu tiền như vậy, buổi trực tiếp đêm nay liền làm một người quyên tiền thôi, hiện tại chút quà kia của tôi chắc chuyển qua cho cậu cũng không có nhiều, khả năng tới nửa tháng nữa cậu lại không có cơm ăn… Lần tới tôi nghe được tin tức, sẽ không phải là tin tức cậu đói khổ lạnh lẽo té xíu trong xưởng sửa xe đâu nhỉ?”
“Sẽ không.”
“Cậu nghĩ được cách để kiếm tiền rồi hả?”
“Có một nền tảng khác cũng đang làm tiết mục hẹn hò, gần đây bắt đầu tuyển người rồi.”
“…”
Trình Lạc sửng sốt một hồi mới phản ứng kịp: “Cậu định ngửa miệng chờ, tiếp tục tham gia chương trình hẹn hò bao ăn bao ở hả?”
Đoạn Dã gật đầu: “Nếu có thể…”
“Không có nếu!” Trình Lạc mở to hai mắt nhìn, “Chơi cái gì vậy, cậu định nói với người xem cả nước là Trình Lạc tôi bị cậu đá sao?”
Đoạn Dã nhún nhún vai: “Không phải chị đá tôi trước sao?”
Trình Lạc nhìn hai gói mì trên bàn bếp, nhắm chặt mắt, dơ tay đẩy cậu ta ra: “Được được, nhanh chóng cút khỏi đây, đừng ăn đồ của tôi, chuẩn bị tham gia tiết mục mới của cậu đi.”
Đoạn Dã bị cô ra sức đẩy ra phía sau, vừa đẩy đến cổng vòm, dơ tay bám lấy tủ giày, đứng vững bước xoay người lại: “Cũng không phải chỉ có một cách này.”
“?”
“Nếu không tham gia tiết mục mới, vậy cứ tiếp tục tham gia tiết mục cũ vậy.”
“Tỉnh lại đi, trực tiếp đêm nay đã là buổi quay cuối cùng rồi.”
Đoạn Dã chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ mình: “Phía chỉnh chủ không có, vẫn còn có người. Nếu chị đồng ý, tôi cảm thấy vẫn có thể kiếm tiếp được.”
“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.