Lương Dĩ Toàn quyết định vẫn là không thích nghe nghệ thuật gia giải thích tác phẩm của mình.
Đèn đường có thể là ánh trăng, sương đọng trên cỏ có thể là tuyết, mặc quần áo luyện tập bình thường có thể là Gisele xinh đẹp mặc váy lụa trắng, chân trước nói “Tôi đối với vị nguyên hình kia không có bất cứ ý nghĩ gì khác ngoài sáng tác”, sau lưng trở mặt nhanh hơn cả trong phim …
Lúc đang định nói dù sao cái gì cũng mặc anh nói, dù sao cũng là tác phẩm của anh, cuối cùng quyền giải thích thuộc về anh, sao có thể hiểu được.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy bó hoa bách hợp Thẩm Tế tặng cô cắm trong bình hoa ở phòng khách, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Cô nghĩ qua đêm nay, cô có thể hiểu được vì sao Thẩm Tế nói xem xong thấy cô giống hoa hồng, mà Biên Tự cũng đã ở trong so sánh cô với hoa hồng rồi.
Bởi vì bốn năm trước màn nhảy trong đêm giao thừa kia, cùng với lần múa vào mùa đông năm trước trùng hợp là cô có cùng một tâm tình, trùng hợp đem tính tình không có chỗ thoát của mình nhảy vào trong điệu múa.
Cô cho rằng những thứ không mềm mại cứ đâm vào trong lòng cô chỉ có mình cô nhìn thấy, lại không nghĩ rằng cách trước sau bốn năm, đã bị Biên Tự chứng kiến hai lần.
Nhưng cũng chỉ có hai lần thôi.
Lúc chính diện đối mặt ở chung với Biên Tự, cô giống như luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, chưa từng nổi giận với anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-trai-cu-thanh-cp-quoc-dan/1060309/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.