Dường như trong cơn say be bét, tôi đã đi vào trong phòng, lục lọi đồ đạc dưới gầm giường. Cuối cùng, tôi lấy ra thứ gì đó cầm khá chắc tay, lại phình to ở hai bên đầu. Cố gắng suy nghĩ kỹ lại, tôi mới nhận ra nó chính là cục tạ mà tôi từng mua tặng Thế Trường.
Tôi xách nó ra ngoài bằng một tay, cũng không rõ sức lực ở đây mà trở nên mạnh mẽ như thế. Lúc ấy, tôi bảo:
“Tôi sẽ trả lại cho anh những nỗi đau mà tôi phải gánh chịu.”
Sau đó, tôi thật sự nhảy vào người máy và tẩn anh ta bằng cục tạ nặng kí kia.
Tôi ngại ngùng nhìn sang người máy rồi chú ý tới từng lớp da nhân tạo bị lõm sâu vào trong: “Tôi xin lỗi! Sao lúc đó anh không tránh đi?”
Tiến sĩ Anh Quân vừa thay da cho người máy vừa giải thích: “Có lẽ khoảng thời gian ở cạnh cô quá lâu nên cậu ta đã tự cập nhật cô là chủ nhân. Mọi mệnh lệnh của cô đều phải được thực hiện.”
Tôi định lên tiếng nhưng dần ngậm miệng lại. Miền ký ức đã cho tôi thấy được khoảnh khắc tôi vừa dọng cục tá xuống người người máy vừa bảo anh ta không được chạy. Vậy chắc đây thật sự là lỗi của tôi rồi!
Cơn đau đầu vẫn bủa vây. Tôi quyết định mặc kệ hai người kia đang làm gì mà tiến thẳng vào nhà tắm. Sau khi gặng ói ra thêm một, hai lần thì tôi mới lết tấm thân cạn kiệt gần hết năng lượng tới vòi sen. Đúng là chỉ khi gội rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-sao-cua-ban-trai-dan-diu/2849230/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.