Tôi không ngờ bản thân đã bị lừa dối còn rơi vào tình huống cất giữ hệ luỵ của tên bạn trai khốn nạn. Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không thể.” 
Ngay khi câu nói này cất lên, tôi cảm nhận được bờ vai của người máy hơi hạ xuống, đôi tai mèo trên đầu anh ta cũng dần cụp lại. Điều này làm tôi liên tưởng mình đang vứt bỏ con mèo đã nuôi lâu năm. Tôi áy náy rồi! 
Nhưng đột nhiên tròng mắt người máy phát ra tia sáng xanh quen thuộc. Trong tích tắc, anh ta phấn chấn lên hẳn. Tôi biết anh ta lại quét cảm xúc của tôi lần nữa và biết tôi đang có chút không nỡ. Tôi chẳng biết nên ngưỡng mộ hay tức điên vì chế độ tiên tiến này nữa. 
“Cô không thấy cô đã quen với sự chăm sóc của cậu ta rồi à?” Tiến sĩ lên tiếng, đánh thức một phần nhận thức trong tôi. 
Đúng vậy, tôi đã quá quen với việc có người máy ở bên cạnh, quen với việc có người chờ ở nhà, quen với việc được chăm sóc bằng những bữa ăn và các thông tin khoa học làm tôi bất mãn nhiều lần. Tôi tự thức biến anh ta thành một người bạn trai nội trợ lí tưởng và hưởng thụ những gì anh ta đối đãi với tôi. 
Tôi nhìn người máy. Anh ta cũng nhìn tôi. Vẫn là gương mặt vô cảm đó nhưng tôi đã trải qua hai tháng hạnh phúc nhất từ lúc ở bên Thế Trường. Và người làm điều đó lại không phải là hắn ta. Thật nực cười! 
Tiến sĩ thấy tôi không nói gì, chắc tưởng rằng tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-sao-cua-ban-trai-dan-diu/2849228/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.