“Cái gì?” Thế Trường vẫn chưa hiểu câu nói của tôi là gì.
Tôi cũng không tiếc lời để thông não cho hắn:
“Anh luôn đổ thừa mọi thứ nhưng lỗi lầm đều xuất phát bởi chính bản thân anh.”
“Từ đầu, anh đã nhắm đến chuyện phản bội người khác, lợi dụng người khác để trèo lên vị trí mình muốn. Để rồi khi bản thân ngã ngựa, anh lại không nhìn nhận ra sai lầm của mình.”
“Anh là thất bại của tạo hoá.”
Hắn ôm chặt lấy đầu mình, khuôn mặt nhăn nhó đến đáng sợ khiến tôi không còn dám mạnh mồm nữa. Hắn khác xa khoảng thời gian chúng tôi còn ở bên nhau, bây giờ trông hắn như một kẻ điên.
“Bởi vì thế nên em mới đi theo tên kia mà bỏ tôi. Em chê tôi.” Hắn quát, chân không ngừng giậm xuống nền sắt khiến xung quanh rung lên.
Tôi cố bấu chặt chân xuống dù biết điều đó không có mấy phần lợi ích. Lúc này, tiếng động vang lên ở một phía khác thu hút sự chú ý của cả tôi và hắn.
Hắn bật cười: “Tới rồi à?”
Không bao lâu sau, Quốc Ân xuất hiện với các vết rỉ điện khắp người khiến tim tôi co thắt lại.
“Quốc Ân!” Tôi hét lên, muốn nhổm người dậy chạy về phía anh nhưng đã bị Thế Trường đè xuống lại.
Anh nhìn tôi với ánh mắt an ủi, nhưng khi lia tới hắn thì lại vô cùng lạnh nhạt: “Thả em ấy ra.”
“Tao sẽ thả nếu như mày làm theo lời tao.” Hắn nắm chặt lấy vai tôi, rồi kề sát mặt hắn vào mặt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-sao-cua-ban-trai-dan-diu/2849177/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.