Sau khi vào đêm, không khí bỗng nhiên hạ xuống mười độ.
Đông chí, thật sự là mùa đông đang đến.
Lá rơi dường như cũng nghe thấy tiếng còi báo hiệu cuối năm, trong một đêm rơi rụng chẳng còn gì.
Đêm khuya không ngủ được, Đường Trạch Hào dứt khoát bưng một bình trà nóng, ngồi ở ban công nhà mình ngắm cảnh đêm.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy đèn neon thắp sáng trên con đường nhỏ ở vườn hoa, tòa tháp trắng phía xa soi bóng xuống mặt hồ nhân tạo núi Nam. Bóng sáng loang lổ đan xen, đây mới là đêm của thành phố.
Tục ngữ nói hàng năm khô héo lại tái sinh, ông ta cũng cảm nhận rõ ràng năm nay mình lại càng già yếu.
Đối diện với ông ta, Lâm Học Nguy trẻ trung cũng nhìn về phía trước, giữa đầu mày anh ta không chút nếp nhăn, đây mới là tuổi ba mươi hào hoa phong nhã thật sự.
Đường Trạch Hào hiểu, sự trẻ trung tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn trong cơ thể của đối phương, là thứ ông ta có dùng gia sản hàng tỉ cũng không thể đổi được.
Cùng lúc này, ông ta cũng nhìn thấy bóng dáng tình cảm chân thành năm đó, trên gương mặt tuấn tú của Lâm Học Nguy.
Con người già rồi rất dễ nhớ lại quá khứ. Nếu muốn hỏi, trong bảy mươi năm cuộc đời huy hoàng của Đường Hào Trạch ông ta, điều tiếc nuối nhất là gì? Vậy nhất định là chuyện ban đầu ông ta không thể kiên trì ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu nhất.
Ông ta từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-ba-xuyen-nguoc-van-pha-an/2676927/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.