Sáng sớm, bảy giờ.
Sau một đêm rửa tội nặng nề, ánh ban mai sáng nay rực rỡ vô cùng, đủ loại sắc màu. Đường chân trời xa xa có màu trắng bạc, ánh bình minh phủ kín bầu trời, đang bừng sáng lên.
Dường như, khi mùa đông đến, bầu trời cũng chỉ là mùa xuân tươi đẹp.
Cùng lúc đó.
Bên trong phòng khách của cục thành phố, ấm nước đang rít lên tiếng báo sôi, khiến cho người ta đau cả tai.
Nhưng Đường Trạch Hào, người đang ngồi bên cạnh ấm nước, vẫn không nhúc nhích.
Những nếp nhăn hằn lên trên khuôn mặt ông ta, cơ thể cứng đờ như một bức tượng đá. Chỉ có hơi thở phập phồng là điều suy nhất chứng minh ông ta vẫn còn sống.
Cục trưởng Vương, người phụ trách quan sát ông ta, thở dài, rút ổ cắm của ấm đun nước, quay đầu hỏi một câu: “Ông Đường, ông muốn uống trà không?”
Trong vòng một đêm mất đi hai đứa con trai, đối với Đường Trạch Hào, đêm nay là một cơn ác mộng của ác mộng.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt đáng thương của ông ta, soi sáng mái tóc bạc của ông ta, như thể đã chứng kiến thời khắc huy hoàng của người giàu nhất ba mươi năm qua, cuối cùng sáng nay lại biến thành một giấc mộng.
Bây giờ, trời đã sáng, giấc mơ tan thành mây khói, đã đến lúc giải quyết các món nợ cũ.
Cũng không biết phải mất bao lâu, Đường Trạch Hào mới mấp máy môi, hỏi một cách thận trọng: “Có phải bọn họ nhầm rồi không?”
Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-ba-xuyen-nguoc-van-pha-an/2676907/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.