Tác giả: Toại Uyên
Mặt trời dần lặng xuống, những sợi tóc ngắn phủ trước trán Tần Thương, tạo nên một mảnh ánh sáng đen tối ở nơi mí mắt, Vương Nhiên nhìn không rõ cảm xúc trong ánh mắt của Tần Thương, nhưng lại có thể cảm nhận được bị thương mãnh liệt trên người của anh
Đĩa táo đã bị thâm hết rồi, một miếng nhỏ đều biến thành màu nâu thẫm, Tần Thương nhìn, không có ăn, cũng không vứt bỏ
"Sau đó, cha mẹ của hắn cũng tới tìm tôi, đầu tiên là tức giận đánh chửi, tiếp theo là khóc lóc van nài tôi, mong tôi buông tha Dương Dật Thiên, tôi không nói một lời nào, mặc họ vừa đánh vừa mắng, hờ hững nhìn bọn đau khổ cầu xin
Tôi trơ mắt nhìn bọn họ đau khổ, lại không làm được gì. Tôi như một con thú bị mắc kẹt, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể giải thoát mọi thứ
Nhưng mà tôi luyến tiếc, luyến tiếc Dương Dật Thiên đối tốt với tôi
Hắn biết được cha mẹ của hắn tới, ngay lập tức liền trở về nhà, chạy đến bảo vệ tôi, nặng lời với cha mẹ của mình, cha mẹ của hắn cũng đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này, đóng sầm cửa rời đi
Hắn tìm ra được hòm thuốc, giúp ta xử lý vết đỏ trên gương mặt. Thật ra tôi một chút cũng không đau, nhưng tôi vẫn muốn khóc, trốn ở trong lòng ngực của hắn, cái gì cũng không muốn đối mặt
Tôi nói "Dương Dật Thiên, anh đừng vứt bỏ em"
Hắn ôm chặt lấy tôi, nói "Sẽ không, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.
Tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-sa-vao-dem-dai/1184424/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.