HÔM SAU, Thu mặt dày màydạn hỏi vay tiền mấy người trong tổ cải cách giáo dục, bảo vay tiền để muađường phèn cho mẹ. Sắp đến ngày về, không ai còn nhiều tiền. Anh cán bộ Lí vàthầy Triệu hiệu phó gom lại được mười tám đồng, đưa cho Thu vay.
Bà Trương và mọi ngườitrong nhà đã về, Thu nghe thấy tiếng Ba đang đùa với thằng Hoan ở phòng ngoài,liền lấy tiền đi ra, thấy anh ngồi trên chiếc ghế thấp, thằng Hoan đang bám lấylưng anh rất thân thiết. Thấy Thu, anh ngước lên hỏi han, nhưng Thu làm ra vẻlạnh lùng, không nói gì, ném tiền lên chân anh, nói:
- Cảm ơn anh đã mua giúpđường phèn, anh xem đã đủ chưa?
Vẻ mặt Ba khiến Thu nhớđến câu nói của nhân vật Tường Lâm trong truyện của Lỗ Tấn “giống như bịnướng”, Thu thấy anh nhìn số tiền trên chân tưởng như tiền đang làm bỏng chân,nhưng anh không dám cầm. Anh ngước lên, hình như đang hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Không biết tại sao Thucảm thấy mình có quyền nổi giận với anh, Thu thở gấp gấp, nói:
- Đủ chưa? Không đủ bảoem, em sẽ bù thêm.
Thật ra Thu đã đưa anhtoàn bộ số tiền vay được, không còn đâu tiền để bù thêm, nếu thiếu, Thu phải đivay nữa.
- Anh nói rồi cơ mà… saunày trả cũng được.
- Nói rồi, nhưng sự việcthay đổi, anh có thể đánh thuế những câu nói của người khác được không?
Anh suy nghĩ câu nói củaThu, hình như vẫn không hiểu, chỉ nói:
- Thu bảo không có tiền,tiền đâu nhiều thế này?
- Vay những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-ngam-hoa-son-tra/2360916/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.