THẤY LÂM BỎ ĐI NGAY, Thu rất bối rối, muốn giữ anhlại, nhưng không dám kéo tay anh, chỉ gọi:
- Này, này, anh đừng đi vội, ít nhất phải giúp em mangnhững thứ này về nhà đã chứ.
Lâm như người vừa được đánh thức, quay lại:
- Cô xách không nổi à? Để tôi giúp. – Nói xong, anh đeocái túi lên vai, tay xách làn củi, theo Thu về nhà.
Thu định chọc lò, thổi cơm, hỏi Lâm:
- Anh ăn cơm chưa?
- Ăn rồi. – Lâm trả lời rất kiêu. – Ăn nhà hàng rồi.
Thu lấy làm lạ, thì ra Lâm biết nhà hàng ăn, thậtkhông ngờ. Thu lấy nước mời Lâm, rồi đi tìm đồ đựng hồ đào, để Lâm mang túi về.Thu hỏi:
- Anh sang nhà chị Mẫn lấy hồ đào đấy à? Gia đình chịấy vẫn khỏe cả đấy chứ?
- Gia đình nhà chị ấy à? – Lâm nhìn Thu rất khó hiểu,khiến Thu cảm thấy Lâm sang nhà chị Mẫn hái hồ đào rồi về thẳng, không chào hỏiai trong gia đình chị Mẫn.
Thu còn nhớ bà Trương nói, từ nhỏ Lâm bị tật hễ nóidối là mắt chớp liên tục, cho nên lần nào anh nói dối bà Trương đều biết. Thunhìn vào mắt Lâm, thấy anh chớp chớp mắt, không biết có phải anh đang nói dốikhông. Thu thấy trong cái túi lớn còn có một cái túi nhỏ đựng đường phèn, liềnhỏi:
- Cái này… đường phèn anh mua đấy à?
- Anh Cả mua.
Vậy là anh Cả cũng vào cuộc. Thu rất xúc động khôngbiết nói gì hơn, chỉ hỏi:
- Đường phèn phải có giấy chứng nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-ngam-hoa-son-tra/2360906/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.