VÌ KHÔNG BIẾT tối hôm ấy Ba có tìm được nhà trọ haykhông, Thu lo không biết anh sống chết thế nào, sợ một ngày nào đó Phương báotin anh đã chết, mời Thu đến dự lễ truy điệu.
Ngày nào Thu cũng tìm cơ hội lên văn phòng của mẹ lụctìm đống báo, xem có tin ai chết rét ở thành phố này không. Nhưng Thu cảm thấybáo sẽ không đăng tin này, vì Ba tự chết rét chứ không phải cứu người mà chết,như vậy báo đăng làm gì? Thu muốn về Tây Thôn Bình xem anh có còn hay không.Nhưng Thu không dám xin tiền đi đường của mẹ, hơn nữa không kiếm đâu ra lí dođể đi trọn một ngày, đành ngồi nhà nóng ruột suông.
Thu nhớ ra mình có quen bác sĩ Thành làm việc tại mộtbệnh viện lớn của thành phố, liền chạy đi tìm anh. Thu hỏi, gần đây bệnh việncó chữa trị cho ai bị chết rét, bác sĩ Thành bảo không. Thu lại hỏi, thời tiếtnhư thế này, ở ngoài trời liệu có chết rét được không? Bác sĩ Thành nói nếu mặcphong phanh thì rất có thể chết rét. Thu nghĩ, anh mặc áo bông quân phục, sẽkhông thể chết được.
Bác sĩ Thành an ủi Thu, bây giờ nói chung không cóngười chết rét, nếu ở ngoài trời quá lạnh họ cũng có thể vào phòng chờ bến xe,bến tàu thủy, có thể công an coi đây là những kẻ vô gia cư sẽ bị thẩm vấn, cùngkhông chết rét ở ngoài trời được. Nghe nói vậy Thu yên tâm.
Thu quen vị bác sĩ này là vì nhạc mẫu của anh vốn làđồng nghiệp cũ của mẹ, đều dạy hc ở trường tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-ngam-hoa-son-tra/2360897/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.