Ngoài cửa sổ trời sáng, tuyết cũng đã tan bớt, Chúc Thanh Thần cũng tỉnh lại từ sớm.
Ngây người nhìn trần nhà mất mấy giây rốt cục cũng nhớ ra được bản thân đang ở chỗ nào.
Cô đang ở Bắc Kinh, trong nhà của Tiết Định.
Sau khi tỉnh dậy, không phải đứng lên rửa mặt, cũng không phải xuống giường mặc quần áo mà là hồi tưởng chuyện xảy ra đêm qua, sau đó không nặng không nhẹ vỗ vỗ lên mặt vài cái.
Có cảm giác, vẫn còn tỉnh táo.
Xem ra không phải nằm mơ.
Chúc Thanh Thần chậm rãi, chậm rãi vùi đầu vào trong chăn, co người lại rồi cười rộ lên, cong người như con tôm luộc.
Tim đập thình thịch không dứt, mặt đỏ ửng đến mang tai, hình ảnh trêu đùa chọc ghẹo đêm qua dần dần hiện lên trước mắt. Cuối cùng cô không nhịn được đưa tay lên che mặt, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Lần đầu tiên trong đời cô được nếm thử hương vị của niềm vui mừng hạnh phúc đến phát điên.
Cả trái tim như muốn nổ tung ra.
Cô chỉ hận không thể chết ngạt trong chăn, chết trong hạnh phúc như vậy thì thật không có gì đáng để oán hận.
Nhưng rồi cuối cùng vẫn chậm rãi bò dậy, tập trung suy nghĩ xem phải lấy bộ dạng gì để đối mặt với anh, hay cứ tự nhiên mà nói chào buổi sáng.
Phải, không cần ngại ngùng, không cần kiểu cách.
Tốt nhất thì cứ tùy tiện dựa lưng vào tường mà nháy mắt với anh mấy cái, hỏi: "Có muốn một nụ hôn chào buổi sáng không?"
Nghĩ tới đây, cô sung sướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-di-den-tan-cung-the-gioi/1797295/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.