Tiết Định không có xe.
Kể từ khi anh vào Tân Hoa Xã đã bắt đầu được phái đi hoạt động bên ngoài, quanh năm bôn ba bên ngoài, xe với anh mà nói cũng không cần thiết nên không phải mua.
Ba giờ rưỡi sáng, trời tuyết rơi dày đặc, đón taxi cũng không thuận tiện.
Anh đi nhanh ra khỏi con hẻm, tuyết rơi đầy vai, lại giống như chưa tỉnh.
Đợi ước chừng gần mười phút, thật vất vả mới đón được một chiếc xe trống ở ven đường, từ ngoài trời tuyết lạnh chui vào trong xe điều hòa ấm áp, tay chân anh đều cóng đến lạnh buốt.
"Đến phố Thành Thực." Anh thấp giọng nói địa chỉ.
Lái xe là người bản xứ, cười ha hả hỏi anh: "Ơ, bây giờ là nửa đêm, mạo hiểm mưa gió bão tuyết chạy ra ngoài, cậu có chuyện gấp hay sao?"
Giọng nói kia chính là giọng người Thành Nam, gốc Bắc Kinh xưa.
Người Thành Nam thật thà, nói chuyện cũng gần gũi.
Nhưng lúc này trong lòng Tiết Định đang rét lạnh vô cùng, không có một chút ấm áp.
Quá nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng khiến anh rất khó thở, toàn thân rét run. Dù đang ngồi bên trong xe taxi với hệ thống sưởi đầy đủ nhưng cũng không thể xua tan đi cái băng lạnh trong lòng.
Anh chỉ ừ một tiếng.
Tài xế nhìn anh mặc trang phục nghiêm trang, lại thân thiết hỏi: "Làm việc ở Thành Thực, lại vội vã như vậy, cậu là người của Tân Hoa Xã à?"
Tiết Định lại ừ một tiếng.
Tài xế cũng không chê anh lạnh lùng, chắc là do lái xe buổi tối khó khăn lắm mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-di-den-tan-cung-the-gioi/1797294/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.