Jerusalem rất nhỏ, thành cổ càng không cần phải nói, tổng cộng tất cả cũng khoảng 1km vuông.
Chúc Thanh Thần chậm rãi dạo bước ở đây, giống như muốn xem kỹ từng tấc tường thành.
Tiết Định cũng không nói gì, đi theo cô.
Trong lúc đi Kiều Khải gọi điện cho anh, "Bụng của Kiều Vũ không thoải mái, tôi đưa con bé về nghỉ ngơi."
Tiết Định ừ một tiếng, đang định cúp tiện thoại.
Anh ta hỏi Tiết Định: "Không nói thêm gì à?"
Tiết Định ngừng lại, sau đó bổ sung một câu, "Để con bé nghỉ ngơi cho tốt."
Kiều Khải cười hai tiếng, cúp điện thoại.
Quay đầu, anh ta nhìn Kiều Vũ ngồi bên ghế lái phụ, thu lại sự vui vẻ, "Còn cần anh nói thêm mới hiểu rõ sao?"
Kiều Vũ nghiêng mặt, "Em không biết anh có ý gì."
Kiều Khải nhìn cô ta một lát, làm cô ta sợ hãi, mới nói: "Cậu ấy không để em ở trong lòng, cho nên phải cần anh nhắc nhở mới quan tâm em, mới mở miệng ra nói? Em cần phải hiểu rõ, từ lúc đầu Tiết Định đã phản đối không muốn em tới đây. Lúc trước cậu ấy nói em là một nữ sinh, không thích hợp đến đây làm mấy chuyện nguy hiểm như này, không phải em đi theo, chủ nhiệm không nói gì, cậu ấy cũng sẽ không miễn cưỡng ngăn cản. Nếu như em thật sự nói thẳng ra, sau này mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp (1),thấy lúng ta lúng túng mới thú vị?"
(1) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp (抬头不见低头见): Ý chỉ gặp gỡ thường xuyên
"Anh đã biết rõ nhất định anh ấy sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-di-den-tan-cung-the-gioi/1797272/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.