Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi phía sau cửa, cảm giác mình rất là uy phong
Không phải thích được xú nam nhân này, hơi ăn dấm chua cũng làm quá khoa trương đi. Cô đâu có nói láo, cô rõ ràng đều nói thật, là chính bản thân anh đần, anh ý tứ không tốt đi trách người khác
Cũng không cần để ý đến anh, trong lòng cô thật sự rất khổ sở rồi nha. Tư Tư muốn đi, mà cô bị Phách Vương Long tiên sinh nhà mình oan uổng, Trần Nhược Vũ nghĩ đi nghĩ lại, thật muốn khóc
“Em không phải là ngồi dưới đất đó chứ, trên đất lạnh” Âm thanh Mạnh Cổ rất tức giận
Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, nhìn trái nhìn phải, quả thật không có ai, vậy anh sao lại biết cô ngồi dưới đất? Suy nghĩ kỹ nửa ngày, cô mới nhớ lúc nãy mới nói chuyện với anh. Có lẽ là nghe âm thanh nên đoán được cô ngồi dưới đất
Trần Nhược Vũ xoa xoa đầu phản ứng chậm chạp, cảm thấy nhức đầu
“BÁC SĨ MạNH, đầu em đau”
“EM mở cửa, anh giúp em xem một chút”
“KhôNG để cho anh xem, chính là vì anh mà tức giận”
Mạnh Cổ không nhịn được thở dài: “Trần Nhược Vũ”
“Làm gì!” Giọng co ohung hăng
“EM, đừng ngồi dưới đất, trên đất lạnh”
“Không dậy nổi” Cô ngang ngược
“Em muốn thử ngã bệnh sao” Anh cũng hung hăng
“Thử thì thử’ Cô còn hung hơn nữa
Ngoài cửa, Mạnh Cổ lại than thở, thật rất muốn một cước đá văng cánh cửa này. Anh ngồi chồm hổm, ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-day-dua-khong-ro/2897328/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.