Sau khi Tư Nhược Trần bị hút vào trong, ập vào mắt là một bãi cát vàng mênh mông.
Y kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh.
Ánh chiều hoàng hôn ở Bình Dương Quan đỏ như máu, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
Tiếng gào thét cùng tiếng kiếm đánh inh ỏi bên tai, từng người ở đây đều giống như giết đến phát điên.
Những khối thi thể không trọn vẹn chất thành từng núi nhỏ, bên dưới chảy ra máu tươi như sắp chảy thành sông.
Tư Nhược Trần mờ mịt tiến về phía trước, dường như đã trở về thời điểm khi y còn nhỏ, thời điểm trước khi Hề Khâu nhặt được y ở Bình Dương Quan. Y cũng từng trải qua trận chiến giống thế này, tận mắt chứng kiến mẹ mình chết dưới tay những kẻ giết người tới phát điên này.
Y càng đi đến gần, rốt cuộc Tư Nhược Trần cũng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Là huyền phục đen tuyền, là ánh kiếm mang hàn quang.
Là Quý Thanh Lâm.
"Sư Phụ!"
Quý Thanh Lâm quay đầu, chỉ trong nháy mắt đã vung một nhát kiếm, từng cái đầu người rơi xuống đất, mà dưới chân hắn đang có vô số thi thể người.
Máu tươi nhuốm đỏ đôi mắt lạnh băng của hắn.
Sự thị huyết mà Tư Nhược Trần chưa bao giờ nhìn thấy, trong nhất thời đầu Tư Nhược Trần chỉ xuất hiện một từ.
Sát Thần.
"Sư Phụ..."
Giọng nói của Tư Nhược Trần có hơi run rẩy.
Đột nhiên, ánh mắt Quý Thanh Lâm giao động, giơ cao thanh kiếm trong tay, chém về phía cổ y.
Tư Nhược Trần sững sờ đứng yên, trợn to mắt nhìn thanh kiếm sượt qua cổ mình, da đầu tê dại, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.
__Bụp
Một cái đầu lại rơi xuống đất, mùi máu tươi ngập tràn trên chiến trường, hô hấp của Tư Nhược Trần ngừng đột ngột.
Y vội vàng xoay đầu nhìn, là một thi thể mặc khôi giáp không còn đầu.
Là do kiếm của Quý Thanh Lâm đã chặt đứt đầu người đó.
Ở nơi này, Tư Nhược Trần cũng chỉ là một quần chúng chỉ có thể đứng nhìn.
Y nhìn chằm chằm vào cái đầu dưới chân, mái tóc hoa râm, đầu còn đội mũ sắt, một ít sợi tóc bị máu tươi bết lại, bám vào gương mặt.
Nơi có thể nhìn thấy của gương mặt cũng mang theo vài vết sẹo sương gió, đôi lông mày sắc bén như kiếm, hốc mắt hãm sâu, và đôi mắt đang mở trừng trừng.
Năm xưa, lần đầu tiên Tư Nhược Trần nhìn thấy ông lão này, Quý Thanh Lâm đã nói với y rằng tính tình của ông lão này không tốt, bảo y phải tránh xa lão một chút. Nên ánh mắt sắc bén lúc đó của ông y vẫn luôn nhớ rõ tới bây giờ.
Nên bây giờ dù chỉ thấy được nửa khuôn mặt, Tư Nhược Trần vẫn có thể nhận ra đây là phụ thân của Liễu Dật Hàn, Liễu Nguyên.
Tại sao lại như vậy? Lúc trước Sở Uyên không nói với y như thế.
Chuyện Liễu Nguyên chết không liên quan gì tới Quý Thanh Lâm, cái chết của mọi người đều không liên quan tới y.
Đây nhất định là giả!
Tư Nhược Trần cắn răng bỏ chạy muốn thoát ra khỏi chỗ này, y vẫn luôn cố gắng bỏ chạy, nhưng thế nào cũng không thể thoát ra được. Quý Thanh Lâm ở cạnh y vẫn đang giết người, càng ngày càng nhiều người, giống như mãi mãi sẽ không ngừng lại.
Cuối cùng, ánh mắt của y cùng Quý Thanh Lâm đồng thời nhìn về một người.
Là Mặc Tùng đang đứng ngây người.
Quý Thanh Lâm lấy cung tên bên người ra, đặt mũi tên vào cung rồi vươn tay kéo căng, nhắm ngay vào phía bên cạnh Mặc Tùng rồi thả ra...
Biểu cảm đủ sự sợ hãi khắc sâu vào đầu óc Tư Nhược Trần.
Trong khoảnh khắc mũi tên kia bắn ra, những cảnh xung quanh Tư Nhược Trần vỡ vụn từng mảnh, ánh mắt của Quý Thanh Lâm lúc đứng giữa thây sơn biển máu còn lạnh lùng hơn so với thanh kiếm trong tay hắn.
Những khung cảnh trở thành phế tích, Tư Nhược Trần nghe hắn nói:
"Đào một cá hố ném thi thể mọi người vào trong, đốt thành tro bụi, sau đó chôn xuống."
Quyển sách kia dường như hút hết nội lực mà y đang có mới có thể hoạt động, sau khi nội lực bị rút hết thì y cũng không còn cơ hội để nhìn trộm được nữa
Ngực Tư Nhược Trần đau không thở nổi, suy yếu đến mức không còn sức lực để ngồi dậy.
Thị nữ nghe thấy tiếng động nên tông của xông vào phòng, thấy Tư Nhược Trần đang té trên đất thì chạy đến đỡ y dậy.
"Thiếu các chủ ngài sao thế? Mấy ngày nay ngài mất tích , Các chủ tìm ngài sắp điên luôn rồi, còn truyền tin tức để mọi người trong thiên hạ đi tìm ngài, ngài đi đâu thế?"
Tư Nhược Trần che ngực, dốc hết sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, nghe thị nữ nói thế thì nôn nóng hỏi:
"Mọi người đều cho rằng ta mất tích ư?"
"Vâng, người trong thiên hạ đều đang tìm ngài, thậm chí nhiều người còn đi đến những nơi cực kỳ nguy hiểm, vậy mà vẫn không thể tìm thấy ngài."
"Sư Phụ..." Tư Nhược Trần tự lẩm bẩm nói một mình: "Chắc là Sư Phụ cũng rất lo lắng..."
"Các chủ đâu rồi?"
"Các chủ tới cấm địa rồi, ngài ấy muốn tới đó xem thử có cách nào để tìm ngài hay không."
Cấm địa chính là Thiên Cơ Các.
Tư Nhược Trần đẩy thị nữ ra, cố gắng đi về phía trước, thị nữ vội vàng chạy tới đỡ y, lại bị y đẩy ra lần nữa.
"Thiếu các chủ ngài bị thương nặng lắm, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ thay ngài đi gọi Các chủ tới đây, ngài đừng cử động lung tung nữa."
Tư Nhược Trần che ngực đau đớn, thở hổn hển vừa đi tiếp vừa nói với thị nữ:
"Ta có chuyện rất quan trọng phải làm, ta phải ra bên ngoài một chuyến, chờ Các chủ trở lại ngươi báo với ngài ấy đừng lo lắng, ta sẽ... nhanh chóng trở về."
Thị nữ chỉ có thể đứng cạnh lo lắng vô ích, muốn đến đỡ y nhưng lại không dám.
"Thiếu các chủ, bây giờ ngài nên dưỡng thương cho tốt đã, có chuyện gì đợi thương tích lành rồi nói được không?"
"Không được, ta không thể chờ được, ta cần phải đi ngay, trễ một khắc cũng không được."
Thứ y nhìn thấy trong quyển sách kia không có chút đáng tin nào, đều là giả cả, chỉ đang lừa y thôi, y muốn tìm Quý Thanh Lâm để hỏi cho rõ.
Muốn hắn chính miệng nói với y, chuyện ở Bình Dương Quan không hề liên quan tới hắn, hai người sẽ cùng nhau tìm ra chân tướng năm đó.
Quý Thanh Lâm có lẽ đang cực kỳ lo lắng cho y chăng? Y không thể để hắn tiếp tục lo lắng nữa, lỡ như hắn cũng đi đến những nơi nguy hiểm thì sao? Lỡ như hắn xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Y cần phải đi, cần phải nhanh chóng tới chỗ hắn, để hắn biết mình vẫn đang bình an.
Tư Nhược Trần vẫn luôn cố chấp đi về hướng ao nước liên kết với thế giới bên ngoài.
Y không còn nội lực, một đoạn đường ngắn thế này vốn dĩ có thể nhanh chóng tới nơi, nhưng y chỉ có thể đi từng bước từng bước, mỗi bước đi là ngực lại đau đớn thêm một chút.
Thị nữ đúng sau nhìn đỏ cả mắt, cô biết mình không thể ngăn lại, cũng biết nếu mình tìm Các chủ đến thì có thể giữ Thiếu các chủ lại.
Nhưng cô biết đây không phải là điều Tư Nhược Trần muốn làm, chuyện mà cô có thể giúp y chính là, đợi y đi khỏi thì đi tìm Các chủ.
Đợi đến khi bóng dáng Tư Nhược Trần hoàn toàn biến mất, thị nữ mới chịu đi tìm Nghệ Tông.
Sau khi Tư Nhược Trần ra khỏi ảo cảnh, quần áo trên người và vài chỗ da thịt đều bị ăn mòn.
Khuôn mặt y trắng bệch, sau khi nghỉ ngơi chút ít thì đến hộ gia đình mình từng gửi Đạp Tuyết. Con ngựa được họ chăm sóc rất tốt, thấy y tới thì cọ loạn xạ một hồi.
Tư Nhược Trần sờ sờ nó rồi cười: "Được rồi, trở về cùng ta thôi, Sư Phụ đang đợi chúng ta."
Đạp Tuyết dường như nhận ra y đang bị thương, cắn lấy quần áo y kéo vào trong, không cho y đi mà muốn y nghỉ ngơi cho tốt.
Tư Nhược Trần ho nhẹ, yết hầu dâng lên mùi tanh ngọt của máu, chỉ là động chạm nhỏ như vậy nhưng với y lại giống như có một bàn tay đấm một quyền vào lục phủ ngũ tạng của y.
Người phụ nữ chủ hộ bước tới nói với y:
"Công tử, sắc mặt người thật sự không tốt lắm, vẫn nên ở lại nghỉ ngơi vài ngày đi, lần trước người đuổi kẻ xấu giúp ta, coi như cho ta một cơ hội để báo đáp."
Tư Nhược Trần khẽ cười:
"Thật sự không sao đâu, cảm ơn các vị đã chăm sóc Đạp Tuyết bấy lâu nay."
Y nhỏm người trèo lên ngựa, lại động đến vết thương, đau đến mức cắn chặt răng.
Nữ chủ hộ nọ vẫn muốn khuyên y thêm nên nói:
"Nhiều ngày qua ta nghe nói thiên hạ đang tìm người nào đó, khắp nơi toàn là người bên ngoài tới đây, cũng sắp lật tung cả vòm trời rồi. Không biết có bao nhiêu kẻ xấu trộn lẫn bên trong, công tử đi ngay lúc này thật sự là quá nguy hiểm."
Tư Nhược Trần càng nhíu chặt mày:
"Mọi người đều đang đi tìm sao?"
"Đúng vậy, ta nghe phu quân ta nói, vài quốc gia đều đang đi tìm người đó, nghe nói còn có nhân vật lớn nào đó nữa, đều sắp phát điên hết rồi, chỗ nguy hiểm nào cũng dám đến."
"Là nhân vật lớn nào?"
Nữ chủ hộ ngẫm nghĩ rồi chợt nói:
"À, là một nhân vật lớn của Đại Ngụy, bởi vì sắp tới Đại Ngụy có một hỉ sự rất lớn..."
"Đi."
Vừa nghe đến là người ở Đại Ngụy, Tư Nhược Trần lập tức nghĩ tới Quý Thanh Lâm.
Chỗ nguy hiểm nào cũng dám đi?
Có phải người lo lắng sắp phát điên rồi chăng?
Tư Nhược Trần biết Quý Thanh Lâm có lẽ không thích y, nhưng vẫn luôn rất xem trọng y. Bởi vì y là do hắn nuôi dưỡng, hai người họ có lẽ không thể làm tình nhân, nhưng vẫn luôn là thân nhân.
Tư Nhược Trần cưỡi ngựa như bay, chạy giống như không muốn sống, đoạn đường ba ngày mà y chỉ cần một ngày là tới.
Lúc tới cửa thành thì đêm cũng đã khuya.
Lệnh bài lần trước y lấy của Quý Thanh Lâm đã bị hắn lấy lại, bây giờ chỉ có thể báo thân phận ra.
"Mở cửa ra, ta là đệ tử của Nhiếp Chính Vương."
Trên tường thành có âm thanh vọng xuống:
"Đệ tử của Nhiếp Chính Vương? Tư Nhược Trần ư?"
"Đúng, mau mở cửa ra, ta có việc gấp."
Bên trên không có tiếng trả lời, lỗ tai Tư Nhược Trần nhạy bén đột nhiên nghe được âm thnah kéo cung. Y kéo ngựa cố gắng tránh thoát mưa tên, nhưng nội thương của y vẫn còn, không thể nào tránh hết mưa tên mà vẫn bị dính một mũi tên vào cánh tay.
Tư Nhược Trần tránh sang một bên, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ không được tốt, không lẽ Sư Phụ đã xảy ra chuyện rồi? Thế nên khi y báo tên tuổi mới bị đuổi giết?
Y nhìn lên tường thành cao cao, dùng khinh công vượt qua vẫn có thể đúng không? May mà trước đây Liễu Dư An cho y không thiếu những dược liệu kỳ lạ, trong đó có một loại có thể nhanh chóng thúc đẩy nội công của bản thân, tuy rằng hiệu quả không tốt lắm nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Sau khi uống thuốc hồi phục được chút ít nội lực, y lặng lẽ vượt qua tường thành chạy về hướng phủ Nhiếp Chính Vương.
Một người lính hỏi thống lĩnh đang đứng trên tường thành: "Sao lại bắn tên? Nếu Nhiếp Chính Vương biết có làm thịt chúng ta không?"
"Chính Nhiếp Chính Vương đã truyền lệnh, Tư Nhược Trần chết rồi, nếu ai có gan mạo danh y thì giết bất luận tội, nếu không giết thì mới thật sự khiến Nhiếp Chính Vương làm thịt chúng ta ấy chứ."
"Vẫn là thống lĩnh cơ trí."
Tên nọ cười đắc chí.
Tư Nhược Trần sợ vương phủ đã bị người khác khống chế, vì vậy che dấu hơi thở lẳng lặng tiến vào.
Y mang theo cả cơ thể chỉ toàn vết thương muốn vào viện của Quý Thanh Lâm, muốn xem thử hắn còn ở đó không, mới vừa đi tới cửa sổ định đi vào đã nhìn thấy Sở Uyên đẩy cửa chính bước vào.
Trong lòng Tư Nhược Trần bất an báo động.
Không lẽ Sở Uyên khống chế Sư Phụ y?
Còn chưa kịp vọt vào trong, có hai nha hoàn bưng khay gì đó gõ cửa, giọng nói Quý Thanh Lâm vang lên:
"Vào đi."
Nha hoàn vào trong.
Tư Nhược Trần nhìn xuyên qua khe hở cửa sổ, rốt cục nhìn rõ được thứ trong khay là gì.
Là hai bộ hỉ phục đỏ thẫm.
Trong nháy mắt, đáp án đau lòng kia đập thẳng vào mặt Tư Nhược Trần.
Lụa đỏ treo đầy trong phủ, thì ra là người kia muốn thành hôn.
Hỉ phục cũng đã mang tới, thành hôn với ai có cần phải hỏi nữa sao?
Ngực Tư Nhược Trần đau nhói, y bám chặt lấy song cửa sổ, cắn răng cố không phát ra chút âm thanh nào.
Không sao cả, không phải chỉ là thành thân thôi sao? Là chuyện sớm muộn mà thôi.
Quý Thanh Lâm rất an toàn, hắn không xảy ra chuyện, chỉ cần ngày mai tung tin mình đã được người khác tìm thấy, thì Quý Thanh Lâm cũng không cần phải đi tìm nữa...
"Vương Gia thật sự không phái người đi tìm y sao? Nói gì đi nữa cũng làm thầy trò nhiều năm như vậy."
Giọng nói của Sở Uyên như một thanh đao đâm thẳng vào trái tim Tư Nhược Trần.
"Ngươi quan tâm chuyện sống chết của y làm gì, chết rồi không phải càng tốt hơn sao? Trước đây ta cũng đã truyền tin đồ đệ ta chết rồi, ai dám mạo danh thì giết bất luận tội. Thay vì quan tâm tới y không bằng ngươi quan tâm tới hôn lễ nửa tháng sau của chúng ta đi, ngươi còn muốn thêm gì nữa, ta có thể chiều ngươi."
Lời nói tiếp theo của Quý Thanh Lâm giống như một con dao sắc bén hơn, lăng trì y vạn lần, mỗi từ đều như những cái tát, đánh đến nổi y không nói thành lời.
Đột nhiên Tư Nhược Trần cảm thấy sự sống của mình như một trò cười, y gấp gáp trở về tựa như không cần mạng, chỉ để xem hôn lễ của hắn cùng người khác, chỉ để nghe một đáp án là "giết bất luận tội".
Thương tích trên người giống như chịu phải áp lực lớn bộc phát cùng một lúc, lục phủ ngũ tạng bị chấn nát chảy máu tươi, máu từ cổ họng phun ra thấm đỏ hỉ lụa treo trên cửa.
Màu máu của y còn chói mắt hơn cả màu của mảnh lụa kia.
Quý Thanh Lâm ngạc nhiên quay đầu lại, lọt vào mắt là cả người Tư Nhược Trần toàn là thương tích, suy yếu đến mức tưởng chừng giây tiếp theo là lập tức chết đi.
Nhưng ánh mắt y lại giống như một mũi đao không đánh mà thắng, từng nhất từng nhát cắt đứt dây thần kinh Quý Thanh Lâm.
"Có lẽ... ta không nên trở về đây... có lẽ ta không nên nghịch thiên mà trở về đây! Thì ra... lúc mà chúng ta mai táng cùng nhau, đã là kết cuộc tốt nhất của chúng ta mà ta có thể mong cầu."
"Ta hối hận."
*
Trời ơi đau lòng quá trời, dịch chương này vừa dài vừa khóc nên lâu quá trời. Tình cảm này thật sự là tình kiếp luôn ấy chứ, một người muốn rời đi để thế giới chân thật trở lại, cho người chân thật trở lại mà không tiếc làm tổn thương em, một người thì mang cả trái tim tan nát chỉ muốn bù đắp thay đổi tất cả. Dựa trên suy nghĩ của Quý Thanh Lâm thì có lẽ đó là cách tốt nhất mà hắn có thể làm, nhưng tổn thương của Tư Nhược Trần không phải chỉ cần reset lại từ đầu là có thể bù đắp được.
Đọc truyện vậy thôi, thật sự hy vọng mỗi chúng ta khi yêu ai, yêu nhiều đến đâu cũng nhớ phải yêu bản thân mình nữa nhé, yêu bản thân đúng cách thì mới yêu người khác đúng cách được huhuhuhuhu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]