*
Sau khi Tư Nhược Trần bị hút vào trong, ập vào mắt là một bãi cát vàng mênh mông.
Y kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh.
Ánh chiều hoàng hôn ở Bình Dương Quan đỏ như máu, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
Tiếng gào thét cùng tiếng kiếm đánh inh ỏi bên tai, từng người ở đây đều giống như giết đến phát điên.
Những khối thi thể không trọn vẹn chất thành từng núi nhỏ, bên dưới chảy ra máu tươi như sắp chảy thành sông.
Tư Nhược Trần mờ mịt tiến về phía trước, dường như đã trở về thời điểm khi y còn nhỏ, thời điểm trước khi Hề Khâu nhặt được y ở Bình Dương Quan. Y cũng từng trải qua trận chiến giống thế này, tận mắt chứng kiến mẹ mình chết dưới tay những kẻ giết người tới phát điên này.
Y càng đi đến gần, rốt cuộc Tư Nhược Trần cũng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Là huyền phục đen tuyền, là ánh kiếm mang hàn quang.
Là Quý Thanh Lâm.
"Sư Phụ!"
Quý Thanh Lâm quay đầu, chỉ trong nháy mắt đã vung một nhát kiếm, từng cái đầu người rơi xuống đất, mà dưới chân hắn đang có vô số thi thể người.
Máu tươi nhuốm đỏ đôi mắt lạnh băng của hắn.
Sự thị huyết mà Tư Nhược Trần chưa bao giờ nhìn thấy, trong nhất thời đầu Tư Nhược Trần chỉ xuất hiện một từ.
Sát Thần.
"Sư Phụ..."
Giọng nói của Tư Nhược Trần có hơi run rẩy.
Đột nhiên, ánh mắt Quý Thanh Lâm giao động, giơ cao thanh kiếm trong tay, chém về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/3731615/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.