Chương trước
Chương sau
Hoàng Dung không thích Quách phu nhân, chí ít nàng không thích cách xưng hô kia, dù sao nàng luôn cảm thấy có vấn đề, đương nhiên nàng cũng không thể cải biến thứ gì, hai người thậm chí chưa hề gặp nhau nhưng lại có mối quan hệ phi thường phức tạp.

Hai người đều là Hoàng Dung, là Hoàng Dung của hai thế giới song song nhưng mà tại thế giới này Hoàng Dung là Hoàng Dung, một Hoàng Dung khác đã là Quách phu nhân.

Hoàng Dung từ khi xuyên không, từ khi đi theo Vô Song tới thế giới này thì nàng đã xác định mình là chính mình, sẽ không liên quan tới vị Quách phu nhân kia, hai người vốn khác nhau, là hai tồn tại riêng biệt.

Câu hỏi đặt ra, giả sử Hoàng Dung trong nguyên tác Anh Hùng Xạ Điêu, nếu nàng gặp một đứa bé gầy yếu, xanh xao bị bạo hành thì sẽ làm gì?, với tính cách của Hoàng Dung đương nhiên sẽ cảm thấy đứa bé này đáng thương, sẽ bảo hộ nó thậm chí vì nó đòi lại công đạo.

Hoàng Dung hiện tại cũng như vậy, khi nàng nghĩ những vết thương trên người Dương Quá là do vị Quách phu nhân kia gây ra, nội tâm nàng liền trầm lại, sau đó bỗng sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ đứa bé này vì vậy Hoàng Dung xoa đầu Dương Quá, ít nhất nàng muốn cho Dương Quá hiểu nàng và Quách phu nhân khác nhau.

Dương Quá... thực sự cũng không nhớ rõ lần cuối cùng có người ôn nhu xoa đầu mình là khi nào, ánh mắt từ sợ hãi biến thành kinh ngạc mà quay ra nhìn Hoàng Dung, tại thời điểm này Dương Quá mới nhìn ra Hoàng Dung cũng không phải Quách bá mẫu.

Tuy hai người gần như giống hệt nhau nhưng Hoàng Dung lại trẻ hơn nhiều, tuổi tác cũng chỉ hơn Quách Phù một chút mà thôi.

Thấy ánh mắt Dương Quá biến hóa, Hoàng Dung rốt cuộc mỉm cười, nàng liền kéo đứa bé này ngồi xuống, sau đó hỏi.

"Đệ đệ, ngươi gọi là gì? ".

Dương Quá suy nghĩ một chút, sau đó nói.

"Ta gọi là Dương Quá ".

Hoàng Dung nghe đến cái tên này liền nhíu mày lại, nàng rất thông minh, nàng vừa nghe tên Dương Quá liền cảm tượng cái tên này rất có ý vị.

Người xưa là vậy, đặt tên vẫn luôn mang theo hàm ý, hàm ý ở đây nằm trong chữ "Quá".

Dương Quá thì Dương là họ, Quá là tên nhưng mà chữ Quá này cũng đặc biệt, chữ Quá mang nghĩa là lỗi lầm, thường mang hàm ý chỉ việc sai trái không vui, cái tên này quả thực không quá thích hợp để đặt tên.

Cha mẹ nào lại đặt tên chữ "Quá" cho con?, chẳng nhẽ không muốn đứa trẻ này sinh ra?, chẳng nhẽ cố tình nói đứa trẻ này sinh ra là lỗi lầm?, là sai trái?.

Hoàng Dung liền âm thầm lưu ý việc này trong đầu, dù sao ngay từ cái tên Dương Quá đã làm nàng lưu tâm.

Ở phía ngược lại, sau khi trả lời Hoàng Dung, Dương Quá liền hỏi.

"Tỷ tỷ, ngươi gọi là gì? ".

Hoàng Dung nghe vậy không khỏi suy nghĩ nhưng mà từ khi lên đảo nàng đã làm rõ lựa chọn của chính mình vì vậy rất nhanh trả lời.

"Tỷ gọi Hoàng Dung ".

Dương Quá nghe vậy giật mình, Dương Quá biết Hoàng Dung chính là tên thật của Quách phu nhân.

Nhìn Hoàng Dung ngồi cạnh mình, vẻ mặt thản nhiên căn bản không để ý đến, Dương Quá thực sự cảm thấy không thể tin được.

Hoàng Dung giống hệt Quách phu nhân, bây giờ đến cả tên cũng giống hệt, Dương Quá không hoảng sợ mới lạ.

Lại một lần nữa quan sát kỹ dung mạo của Hoàng Dung, thấy nàng thật sự không phải Quách phu nhân, Dương Quá mới nói.

"Hoàng Dung tỷ tỷ... ngươi không chỉ giống bá mẫu của ta... ngay cả tên gọi cũng giống hệt nhau ".

Hoàng Dung cười cười, không coi là việc gì quan trọng.

"Có lẽ chỉ là trùng hợp ".

Dương Quá nghe vậy ngẩn ra, sau đó thì thào.

"Là trùng hợp thật sao? ".

Dù Dương Quá nói rất nhỏ nhưng cũng không qua được khỏi tai Hoàng Dung, nàng thật sự gật đầu mà nói.

"Thật sự là trùng hợp ".

Dừng lại một hơi, Hoàng Dung liền tiếp lời.

"Dương Quá, vết thương trên người đệ là do ai gây ra?, tỷ cảm thấy ban đầu đệ rất sợ tỷ, phải chăng là vì tỷ quá giống Quách phu nhân kia?, là nàng ta đánh đệ sau đó đệ mới sợ nàng đúng không? ".

Cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Hoàng Dung, Dương Quá cảm thấy sống mũi có chút cay, dù sao cả tháng qua cũng chỉ có một mình Hoàng Dung dùng giọng nói ôn nhu cùng ân cần như vậy đối đáp với hắn.

Nghĩ đến cảnh mình phải chịu ở Đào Hoa Đảo, Dương Quá rốt cuộc mang toàn bộ mọi chuyện nói với Hoàng Dung.

_ _ _ _ __ _ _

Khuôn mặt của Hoàng Dung là một vấn đề rất kỳ lạ.

Cái tên của Hoàng Dung cũng là một vấn đề kỳ lạ.

Sự xuất hiện của Hoàng Dung lại càng là thứ khó có thể chấp nhận được.

Tất cả những thứ trên sẽ tạo thành một loại cảm giác không thật, một loại cảm giác ngăn cách cứ như Hoàng Đung dang che dấu cái gì đó với tiểu Dương Quá nhưng mà đấy là tiểu Dương Quá của hơn 1 tháng trước, tiểu Dương Quá hiện tại gần như đang ở trên bờ vực vậy, Dương Quá lúc này không còn quan tâm đến những việc không hiểu, những việc làm người khác hoài nghi, Dương Quá chỉ quan tâm tới... người.

Dương Quá cần một người để nói chuyện, cần tìm một người cho đứa trẻ này cảm giác an toàn, cảm giác có thể dựa vào, thứ mà từ khi tới Quách phủ Dương Quá không có.

Ngồi trên bờ cát, Hoàng Dung một mực nghe chuyện của Dương Quá, sắc mặt càng ngày càng không tự nhiên.

Hoàng Dung không rõ Dương Quá có quan hệ gì với Quách Tĩnh, việc này ngay cả Dương Quá cũng không quá hiểu nhưng mà khi nàng nghe tới việc Dương Quá là con trai của Mục Niệm Từ thì nàng rốt cuộc có suy nghĩ, một loại suy nghĩ mà Dương Quá hiện tại sẽ không tài nào hiểu được.

Tiếp theo Hoàng Dung cũng biết được ngoại trừ tên thì Dương Quá còn có tự, tự của Dương Quá là "Cải Chi".

Chữ "Quá" là tội lỗi, là sai lầm nhưng dùng tự là "Cải Chi" lại có một ý nghĩa khác, đấy là sửa chữa lỗi lầm.

Một đứa bé thì có lỗi lầm gì?, vậy lỗi lầm phải nhìn sang đời trước của đứa bé này.

Dương Quá họ Dương, bản thân lại là con trai của Mục Niệm Từ, trong đầu Hoàng Dung liền hiện ra thân ảnh cùng hình dáng một người, một người mà nàng đã sớm quên.

Trong cuộc tỷ võ năm đó nếu không phải Vô Song xen ngang thì người có thể thắng Mục Niệm Từ chỉ có Hoàn Nhan Khang.

Hoàn Nhan Khang còn một cái tên khác, gọi là Dương Khang. Việc của hai nhà Quách – Dương bản thân nàng đã từng được Vô Song kể qua.

Tuy Hoàng Dung lúc này không rõ Dương Khang cùng Quách Tĩnh còn có cái chuyện gì, không rõ giữa Dương Khang cùng Quách phu nhân có va chạm gì nhưng nàng biết đây là nguyên nhân mà Dương Quá bị ghét bỏ.

Nàng không phải Hoàng Dung kia, nàng không phải là Hoàng Dung từng trải qua tất cả các sự việc của Xạ Điêu, từ góc nhìn của nàng thì việc lấy hận ý đời trước để đời sau chịu đương nhiên là không đúng.

Vị trí đứng khác nhau, sự việc trải qua khác nhau vậy ánh mắt tất nhiên cũng khác nhau.

Nghe chuyện của Dương Quá, Hoàng Dung thực sự thấy đứa trẻ này đáng thương vô cùng.

Hoàng Dung nhìn Dương Quá, bản thân vốn muốn nói vài lời động viên với đứa bé này thì bỗng có một âm thanh vang đến, gần đây vậy mà vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân phi thường rõ ràng, cả Hoàng Dung cùng Dương Quá đều có thể cảm thấy, từ vị trí của hai người có một tảng đá lớn che chắn, hai người nhìn qua tảng đá liền thấy ba người đang chậm rã tiến về phía này.

Trong ba người bao gồm một nữ cùng hai nam, nhìn thấy cả ba người này sắc mặt của Dương Quá liền xuất hiện vẻ giận dữ.

Hoàng Dung không nhìn thấy sắc mặt của Dương Quá lúc này bởi nàng cũng bị dung mạo của nữ tử kia hấp dẫn, Hoàng Dung nhìn vào nữ tử kia liền có vài phần cảm giác nhìn vào chính mình.

Hoàng Dung không cần nghĩ nhiều liền quay lại nhìn Dương Quá, cũng vừa vặn bắt được biểu tình của Dương Quá.

"Đệ đệ, nữ tử kia là Quách Tương?, hai người kia là đại Võ, tiểu Võ? ".

Dương Quá nghe Hoàng Dung nói liền gật đầu, đồng thời Dương Quá cũng cảm thấy có chút bàng hoàng, dù sao cả ba người kia đến đây hình như là tìm Dương Quá.

Quách Phù, tiểu Võ cùng đại Võ lúc này quả thật đang tìm Dương Quá, ba đứa trẻ vừa đi vừa gọi vang một vùng bờ biển.

Nơi Dương Quá hay đến tuy khó thấy nhưng không phải không thể thấy, chỉ cần có tâm tìm tất nhiên là tìm được.

Ba đứa trẻ lần này thực sự gần như đi hết tất cả mọi nơi có thể tìm đến, lúc này mới tới đây, mục tiêu cũng chính là góc đá nơi Dương Quá trốn.

Ba đứa trẻ này cũng không phải đến để bắt nạt Dương Quá mà lần này do Quách Tĩnh muốn tìm Dương Quá, Quách Tĩnh hôm nay liền nhận được thư của Dương Chí, Dương Chí nói khoảng 3 ngày nữa sẽ tới Đào Hoa Đảo, lúc này Quách Tĩnh muốn mang việc này nói với Dương Quá, ít nhất để Dương Quá chuẩn bị.

Dương Quá thấy ba người sắp tới chỗ mình, lại quay ra nhìn Hoàng Dung, rốt cuộc nó.

"Dung tỷ tỷ, người cứ núp ở đây đi, ta đi ra ngoài, không thể để bọn họ thấy tỷ được dù sao tỷ là người ngoài... người ngoài không được đặt chân lên Đào Hoa Đảo ".

Dương Quá nói xong trực tiếp nhảy ra ngoài, một mặt quyết tâm đối đầu cùng ba đứa trẻ kia, gần như là che chắn cho Hoàng Dung vậy.

Nhìn bóng lưng của Dương Quá, Hoàng Dung cười cười sau đó từ trong ngực áo lấy ra một tấm mặt nạ cánh bướm, đây là sản phẩm của Vô Song chuẩn bị cho nàng, dù sao lên đảo cũng có tỷ lệ rất lớn gặp Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân, mang dung mạo thật đi lại trên đảo thực sự sẽ có phiền phức không cần thiết.

Một bên đeo mặt nạ, Hoàng Dung vừa nhìn Quách Phù, vừa nhìn kết tinh của hai người kia, ánh mắt không khỏi nhíu lại, đây là lần đầu tiên Hoàng Dung thấy Quách Phù, sau đó nàng liền có một kết luận... con bé này kiêu căng vô cùng.

Quách Phù là vậy, mỗi lần bước đi mặt của nàng như muốn ngẩng lên tận trời vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.