Chương trước
Chương sau
Tử Y bình thường sẽ không thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài nhưng khi ở bên cạnh Vô Song thì khác, nàng lúc này không phải Viên Tử Y trong mắt thế nhân mà là Viên Tĩnh của mình Vô Song.

Lúc này nàng ôm Vô Song thật chặt, căn bản cũng không có ý định muốn buông tay tuy nhiên trong thời khắc này rốt cuộc vẫn có một người chen ngang, một người cũng không quản nam nữ thụ thụ bất thân lại càng không hiểu ái ân là gì, người này là Cổ Đại Ngưu.

Cổ Đại Ngưu không thể ngờ lại gặp đội trưởng ở đây, sau đó liền nhìn thấy Tử Y ôm chặt Vô Song vào lòng, Cổ Đại Ngưu đương nhiên biết Tử Y chính là sư tỷ của đội trưởng, theo đầu óc của Cổ Đại Ngưu thì hành động của hai người là do nhung nhớ mà thành, Cổ Đại Ngưu cảm thấy mình cũng phải tiến tới ôm Vô Song một chút.

Cổ Đại Ngưu thật sự rất rất nhớ đội trưởng, ở Thiên Ý Thành không có bao nhiêu người nhớ Vô Song nhưng mà trong lòng đám tân binh năm đó thì Vô Song là một truyền kỳ. 

Tại Thiên Ý Thành khi mà đám người thế hệ Mộ Dung Yến Nhi đã tốt nghiệp, khi đó cường giả mạnh nhất một thế hệ của Thiên Ý Thành khi đó chính là Hồ Phỉ nhưng mà Hồ Phỉ chưa từng nhận danh hiện đệ nhất này của Thiên ý Thành, Hồ Phỉ thủy chung chỉ đứng thứ hai về phần vị trí thứ nhất luôn mặt định để trống.

Sau khi Vô Song rời khỏi thế giới này được 3 năm cũng là lúc chiến lực Hồ Phỉ vô địch thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành, đây cũng là khoảng thời gian đám tân binh năm đó thành lão binh, cũng là thời điểm đám người năm đó "chín".

Trong thời gian này Hồ Phỉ là đệ nhất nhân của Thiên Ý Thành nhưng ngay cả thế Hồ Phỉ chỉ nhận mình đứng thứ hai, nhưng lại không cho phép ai chiếm vị trí thứ nhất, chỉ cần là người nắm giữ vị trí thứ nhất xuất hiện thì Hồ Phỉ liền đến quyết đấu, liền đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ, cái hành động này lập đi lập lại đến mức sau này vị trí thứ nhất của Thiên Ý Thành thủy chung bỏ trống.

Người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu Hồ Phỉ đang giữ chỗ nhưng mà giữ chỗ cho ai?, là ai có thể để Hồ Phỉ cam tâm tình nguyện đứng thứ hai?, đáp án này làm khó rất nhiều người nhưng mà trong mắt những tân binh năm đó vị trí này thuộc về Vô Song, là Hồ Phỉ để lại cho Vô Song.

Vô Song tồn tại như một cấm kỵ của Thiên Ý Thành vậy, từ khi Vô Song rời khỏi cái thế giới này người ta như cố gắng xóa tên của Vô Song đi, tất cả những kỷ lục của Vô Song đều bị mạnh mẽ xóa đi, không chừa lại một thứ gì.

Vô Song xuất hiện như một vì sao băng trên bầu trời đêm, đẹp đẽ mà mỹ lệ nhưng khi vì sao băng kia biến mất còn mấy người sẽ nhớ?, dĩ nhiên Hồ Phỉ không cần đám người kia nhớ, Hồ Phỉ nhớ là được, những tân binh năm đó theo Vô Song tiến vào Thiên Ý Thành nhớ là được.

Vô Song cũng không biết hiện tại cái đám tân binh mà mình dẫn vào năm xưa có thể nói là đoàn đội khủng bố bậc nhất Thiên Ý Thành, đương nhiên một phần cũng vì bọn họ đều là "sinh viên năm cuối", chuẩn bị tốt nghiệp nhưng không thể phủ nhận cái đám này rất mạnh.

Lúc này Cổ Đại Ngưu thấy đội trưởng xuất hiện, từ nghi hoặc biến thành ngỡ ngàng sau đó là sự vui mừng không sao tả xiết, rốt cuộc Cổ Đại Ngưu cũng không nhịn được, thân hình to lớn cứ như vậy ập tới, trong ánh mắt không tưởng của Vô Song cùng cả Tử Y, cánh tay dài quái dị của Cổ Đại Ngưu ôm luôn thân ảnh hai người, sau đó một luồng cự lực từ thân thể Cổ Đại Ngưu xuất hiện, cứ như vậy nhấc bổng hai người lên mà nhảy nhót.

"Đội trưởng, đúng là người, đúng là người rồi ".

Cổ Đại Ngưu thậm chí khóc ra hai hàng nước mắt, cứ như vậy ôm cả Tử Y cùng Vô Song nhảy cẫng, cái hành động này rốt cuộc làm cho cả Vô Song lẫn Tử Y có chút không chịu nổi.

"Đại Ngưu, được rồi, dừng lại ".

Lần này Vô Song thực sự không nhịn được mà lên tiếng, đã 5 năm trôi qua nhưng mà mệnh lệnh của Vô Song với Cổ Đại Ngưu vậy mà vẫn có sức tác động cực lớn, Cổ Đại Ngưu thực sự buông tay ra, gãi gãi đầu mình một mặt ấp úng.

"Đội trưởng, là ta quá kích động, quá kích động, ta không ngờ đội trưởng có thể đi ra khỏi nơi đó ".

Cổ Đại Ngưu có thể không kích động sao?, trong đầu đám tân binh năm đó thì Vô Song bị chuyển tới Hắc Địa, ở địa ngục Hắc Địa thì chỉ có thể chịu tội.

Hắc Địa là nơi bòn rút nội lực con người, nó gần như tương tự vùng chướng khí ở Dược Vương Thôn, môi trường nói không với nội lực, ở lại Hắc Địa thì không khác gì bị phế đi võ công, phế đi khí mạch, từ đó không thể tiếp tục tu luyện nội lực.

Tất nhiên nếu việc chỉ có thể thì cũng thôi nhưng mà tội nhân đã tiến vào Hắc Địa căn bản không có cơ hội trở ra, cũng vì hai chữ "tội nhân " này mà mọi thứ liên quan tới sự tồn tại của Vô Song đều bị xóa đi, đều không còn được Thiên Ý Thành nhắc tới, không còn được Thiên Ý Thành công nhận.

Cổ Đại Ngưu thật sự nằm mơ cũng không ngờ có thể gặp đội trưởng ở đây.

Ở bên cạnh Vô Song, Tử Y lúc này mới trở về trạng thái bình thường, nghĩ đến việc mình vừa làm sắc mặt Tử Y khẽ đỏ lên đồng thời giờ phút này nàng mới có cơ hội nhìn kỹ lại dung mạo sư muội.

Tử Y không nhìn thì thôi, khi nhìn trái tim nàng liền nhảy lên, trống ngực đập càng mãnh liệt hơn, sắc mặt càng đỏ hơn, Cơ Vô Song thực sự rất đẹp.

Trong thế giới Kim Dung, nữ tử được Kim Dung miêu tả sắc đẹp một cách "quá đáng" nhất chính là Kha Tư Lệ, vị Hương Hương công chúa này có một sắc đẹp nghịch thiên, một sắc đẹp vượt qua mọi loại vũ khí trên đời, sắc đẹp của nàng có thể nghiêng nước nghiêng thành, một cái nhìn có thể khuynh đảo vạn quân, dưới ngòi bút của Kim Dung nàng vượt qua mọi nữ tử khác bởi Kim Dung thực sự đặc tả rất rất nhiều mỹ từ về Kha Tư Lệ, một nữ tử đẹp đến nỗi không thuộc về nhân thế.

Tại thế giới này, Lý Thu Thủy đã gặp qua Kha Tư Lệ, chính Lý Thu Thủy cũng công nhận Kha Tư Lệ có thể so sắc đẹp với Vương Ngữ Yên, vị thần tiên tỷ tỷ của Thiên Long Bát Bộ, nữ tử đẹp nhất Thiên Long Bát Bộ.

Bất kể Kha Tư Lệ không nổi tiếng bằng nhiều nữ tử khác trong Kim Dung nhưng sắc đẹp của nàng là thứ không ai có thể chối cãi, Cơ Vô Song mang theo dung mạo của Kha Tư Lệ vậy Cơ Vô Song có thể không đẹp sao?, thậm chí hiện tại Cơ Vô Song còn đẹp hơn cả Kha Tư Lệ, gần như là một Kha Tư Lê nhưng mang theo ánh mắt câu hồn của Trần Viên Viên vậy.

Nữ nhân hay nam nhân thật ra đều là con người, chỉ cần thẩm mỹ không quá đặc biệt thì đều sẽ yêu thích cái đẹp, đều sẽ mê mệt trước cái đẹp, giây phút Tử Y rơi vào đôi mắt của Vô Song, đến cả hồn phách của nàng cũng bị đôi mắt kia câu ra ngoài, đây là thứ sức mạnh bá đạo của Ý Loạn Tình Mê.

Vô Song nhìn Đại Ngưu rồi lại nhìn Tử Y tỷ, trên mặt khẽ xuất hiện một nụ cười. 

Vô Song thản nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay Tử Y rồi nhẹ bước về phía Tương Vân cùng Lam Đình ngồi đó, Vô Song kéo Tử Y ngồi xuống bên cạnh mình, mọi hành động đều hết sức tự nhiên hơn nữa Tử Y cứ như người mộng du mặc Vô Song bài bố vậy, ánh mắt của nàng càng ngày càng trở nên mê loại, càng ngày càng trở nên si mê.

Vô Song cũng nhìn ra điểm này của Tử Y, trong lòng thầm lấy làm lạ nhưng mà cũng không thể nghĩ nhiều, đến tận bây giờ Vô Song còn chưa biết được sự thay đổi của mình, Vô Song cũng chỉ có thể đổ lỗi cho "thiếu nữ đang yêu" mà thôi.

Kéo Tử Y ngồi xuống, hướng về Cổ Đại Ngưu, Vô Song không nhanh không chậm mà hỏi.

"Đại Ngưu, mọi người trong đội thế nào? ".

Vô Song khi trở về thế giới này thì suy nghĩ đầu tiên chính là về Thiên Ý Thành tìm gặp đám người kia, đáng tiếc sau này quá nhiều việc xuất hiện, quá nhiều sự tình phải làm, Vô Song cũng không thể lập tức tới Thiên Ý Thành hơn nữa Vô Song cũng biết hiện tại có về cũng không kịp, nhanh thì nửa tuần, chậm thì nửa tháng cái đám tân binh theo Vô Song năm đó đều sẽ tốt nghiệp, tiến vào giang hồ của chính mình, lúc này trở về thì còn ý nghĩa gì đâu?.

Cổ Đại Ngưu nghe Vô Song hỏi, sắc mặt liền đỏ lên, đầy mặt hối lỗi mà gãi đầu.

"Đội trưởng... Hồ Phỉ đại ca hiện tại đã là đệ nhất thiên tài của Thiên Ý Thành, về phần những người còn lại... ta không biết ".

Một câu nói của Cổ Đại Ngưu làm cho Vô Song dở khóc dở cười, không biết là thế nào?.

Ở bên cạnh Vô Song, Tương Vân bật cười sau đó liền vì Đại Ngưu giải thích.

"Tỷ tỷ, Đại Ngưu hiện tại gọi là Cổ Chân, hắn được một vị đại nhân vật rất khó lường của Thiên Ý Thành nhận làm đệ tử, bình thường không mấy khi ở Thiên Ý Thành, 2 năm trở lại đây thì hoàn toàn thoát ra khỏi Thiên Ý Thành, cũng giống như muội, hắn từ lâu cái gì cũng không rõ".

"Thời gian Cổ Đại Ngưu ở lại Thiên Ý Thành thì càng không cần nói, tỷ tỷ biết đầu óc của hắn mà, trừ tập võ ra thì hắn cũng không biết gì, cũng chỉ biết Hồ Phỉ đại ca của hắn mà thôi ".

Vô Song nghe Tương Vân giải thích cũng thấy có lý, tính cách cùng đầu óc của Đại Ngưu thì Vô Song không lạ gì, đồng thời Vô Song hiện tại lại nhớ tới nhân vật ở ngoài chính điện kia, người kia Vô Song không rõ mặt mũi nhưng chỉ sợ chính là sư phụ của Cổ Đại Ngưu tức Cổ Chân.

Cổ Đại Ngưu cảm kích nhìn Tương Vân, Đại Ngưu thực sự rất sợ Vô Song, rất sợ đội trưởng trách phạt, lại đưa tay lên gãi đầu rồi cười hì hì rồi hỏi.

"Đội trưởng... Đại Ngưu thật sự rất tò mò, không biết... đội trưởng có thể kể cho Đại Ngưu chuyện ở nơi đó hay không? ".

Nơi đó trong miệng Cổ Đại Ngưu là nơi nào?, dĩ nhiên là Hắc Địa.

Cổ Đại Ngưu vừa hỏi thì Tử Y đã quay đầu lại nhìn Vô Song, nàng cũng muốn biết những gì Vô Song trải qua sau 5 năm, nàng thực sự muốn biết trong thời gian đó có ai ở Thiên Ý Thành bắt nạt sư muội hay không, tốt nhất là không có bởi nếu có thì kẻ đó nhất định sẽ bị nàng đánh cho thật thảm.

Vô Song suy nghĩ một chút, thú thật đây là lần đầu tiên Vô Song nghiêm túc nói về vấn đề này, dù sao Vô Song cũng cần hợp lý hóa đoạn thời gian 5 năm ở Hắc Địa, dĩ nhiên trong 5 năm này cũng phải có một đoạn thời gian đi theo Trương Tam Phong, chí ít dùng ba chữ Trương Tam Phong cũng có thể làm người ta dễ chấp nhận thực lực của Vô Song.

Vô Song nghĩ nghĩ một chút, bắt đầu kể về quãng thời gian ở Hắc Địa.

Câu chuyện Vô Song biên ra cũng không có gì lâm ly bi đát, cũng không có kịch tính gì, đại khái là Vô Song ở Hắc Địa 2 năm sau đó đi theo Trương Tam Phong 3 năm, tuy nhiên cái câu chuyện này không thể không nhấn mạnh một vấn đề chính là kinh mạch của Vô Song bị hủy trong quãng thời gian này.

Chỉ có cái lý do này thì mới hợp lý hóa được việc Vô Song không có nội lực, không thể tu luyện theo cách bình thường hơn nữa nếu lý do này mang ra ngoài có sức thuyết phục gần như là tuyệt đối.

Hắc Địa là thiên đường luyện thể nhưng là địa ngục luyện khí, nó sẽ dùng lực từ trường của mình hủy hoại kinh mạch người khác, làm kinh mạch chịu tổn thương dẫn đến nội lực không thể tụ tập, không thể dẫn đi, ở Hắc Địa càng lâu thì con đường luyện khí sau này càng khó đi thậm chí không thể đi, tại Hắc Địa chỉ có luyện thể cường nhân sinh tồn được, chỉ có luyện thể cường giả mới có không ngừng mạnh lên.

Câu chuyện cũng không có gì nhưng mà cả Tử Y cùng Đại Ngưu đều nghe rất chú tâm, khi biết thân thể Vô Song đã không cách nào tu luyện nội lực thì Tử Y khẽ run lên, bàn tay càng nắm chặt tay Vô Song.

Tử Y nắm tay Vô Song, nàng biết tay sư muội thật mềm, thật trắng, nàng không nhìn ra một chút lực lượng nào trên cơ thể Vô Song, nàng thậm chí không tin Vô Song là cường giả luyện thể, một nữ tử xinh đẹp như vậy, da thịt mềm mại không có một chút xíu cơ bắp sao có thể đi trên con đường luyện thể?.

Tử Y nắm tay Vô Song rất chặt, nàng không nói ra miệng bởi nàng sợ làm cho sư muội tự ti nhưng nàng hiện tại đã âm thầm thề, nhất định dùng quãng thời gian sau này bảo hộ sư muội đồng thời trong lòng Tử Y dâng lên một cỗ sát khí, Tử Y tuyệt đối không phải nữ tử hiền lành, nàng muốn hủy diệt Thiên Ý Thành.

Hiện tại nàng chỉ là một con kiến khi đặt cạnh Thiên Ý Thành nhưng nàng có thời gian, nàng nhất định sẽ lấy lại công đạo cho sư muội, nhất định phải hủy diệt Thiên Ý Thành.

Vô Song có thể cảm nhận được tâm tình của Tử Y đang biến đổi, có thể thấy bàn tay của Tử Y run rẩy, ánh mắt nàng trở nên nhu hòa hơn bao giờ hết, lúc này Vô Song liền hiểu Tử Y đang nghĩ gì vì vậy Vô Song hướng về Đại Ngưu mà nói.

"Đại Ngưu, chúng ta thử chiêu với nhau đi, cho ta xem trình độ của ngươi sau 5 năm thế nào ".

Cổ Đại Ngưu vừa nghe vậy liền nghệt ra, Cổ Đại Ngưu hiện tại cũng biết bản thân mình thực sự rất mạnh, cho dù Hồ Phỉ cũng chưa chắc thắng được mình, Cổ Đại Ngưu... lại nhìn thân ảnh đội trưởng, thân ảnh nhỏ bé mà mềm yếu hơn quá nhiều so với Cổ Đại Ngưu, chỉ dùng thị giác mà xem liền có thể nhận ra sự chênh lệch tuyệt đối giữa hai người.

Cổ Đại Ngưu sao có thể ra tay với Vô Song đặc biệt là khi biết Vô Song đã không còn nội lực?.

"Đội trưởng... cái này... ".

Không chỉ Cổ Đại Ngưu mà cả Tử Y cũng không muốn Vô Song so chiêu cùng Cổ Đại Ngưu, cho dù Vô Song thật sự là luyện thể thiên tài thì thế nào?.

"Sư muội bị phế kinh mạch, bị phế đi nội công, thời gian luyện thể chỉ sợ còn chưa tới 5 năm, không khác gì tu luyện lại từ đầu sao có thể làm đối thủ của đại ngốc? ".

Tử Y trong lòng thầm nghĩ, sau đó lập tức nói.

"Vô Song... tỷ tỷ cũng rất muốn xem thử trình độ của Đại Ngưu ra sao, để tỷ tỷ đấu với Đại Ngưu được không?, tỷ tỷ cũng cho muội thấy mấy năm qua tỷ tỷ lợi hại ra sao ".

Tử Y thật sự cũng có chút tò mò với Cổ Đại Ngưu dù sao Cổ Đại Ngưu tuy không thắng được Trầm Côn nhưng đã cực mạnh rồi, là thiên tài cùng cấp bậc với nàng, nàng có tự tin thắng Đại Ngưu nhưng chắc chắn phải trải qua một phen khổ chiến.

Dĩ nhiên vì Vô Song, nàng ngại gì một trận khổ chiến.

Thấy cả Đại Ngưu cùng Tử Y đều nói thế, Vô Song khẽ cười, đầu tiên hướng về Đại Ngưu mà nói.

"Đại Ngưu, đây là mệnh lệnh".

Tiếp theo Vô Song lại hướng về Tử Y, dùng ánh mắt cực bình tĩnh mà nhìn nàng.

"Sư tỷ, tin tưởng ta được không? ".

Hai người mắt đối mắt, Viên Tử Y một lần nữa bị đôi mắt kia câu hồn, trái tim không khỏi đập loạn, cả người cơ hồ không khống chế được, cứ như vậy nhẹ gật đầu, mãi đến khi Đại Ngưu cùng Vô Song quyết đấu, nàng mới kịp tỉnh hồn nhưng mà đã không kịp cản sư muội nữa rồi.

Viên Tử Y nhìn chằm chằm về phía sư muội cùng Đại Ngưu, cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

"Sư muội vẫn sính cường như vậy, cũng may đại ngốc có lẽ không dám đả thương sư muội, hắn dám thương tổn sư muội một cọng tóc, ta liền cho hắn đẹp mặt ".

Nghĩ nghĩ như vậy, Tử Y liền nắm chặt bàn tay lại nhưng mà lúc này Tương Vân chẳng biết từ bao giờ đã dịch sát vào ngồi cạnh nàng, nhẹ mỉm cười với Tử Y.

"Tử Y tỷ tỷ, trên đờ này không có mấy người có thể thắng được Vô Song tỷ tỷ đâu ".

Viên Tử Y nghe vậy liền không cho là đúng, bản năng cười nhạt đáp lời Tương Vân, sư muội nàng năm nay bao nhiêu tuổi?, mới 16 tuổi, tuổi tác như vậy sao có thể nói trên đời không có mấy người thắng được?.

Viên Tử Y chỉ coi đây là lời nói động viên của Tương Vân, cũng không cho là đúng vì vậy rất nhanh cho qua nhưng mà nàng... lập tức trợn tròn mắt mà nhìn khung cảnh trước mặt.

Hai người quyết đấu, chỉ thấy Cổ Đại Ngưu dang hai tay ra, đứng thành thế trung bình tấn, hai tay đặt trước người vẽ thành hình thái cực.

Cổ Đại Ngưu không dám tổn thương Vô Song nhưng cũng không dám cãi lệnh Vô Song vì vậy chỉ có thể lựa chọn đón đỡ, lựa chọn dùng thái cực quyền phòng ngự mặc sức cho đội trưởng "phát tiết".

Cổ Đại Ngưu nghĩ là nghĩ như vậy nhưng ngay sau đó một giây, thân ảnh Vô Song vốn đang trước mặt Đại Ngưu liền nhòa đi, sau một cái tích tắc đã thấy Vô Song hiện ra trước người Đại Ngưu, một bàn tay đưa ra.

Vô Song lùn hơn Đại Ngưu rất nhiều, cho dù Đại Ngưu đứng im cũng có đánh được vào mặt hắn nhưng mà bàn tay của Vô Song cũng không công kích vào vùng mặt Đại Ngưu mà là xòe ra, lấy năm ngón tay nhẹ nhàng ấn vào đầu gối Đại Ngưu.

Đại Ngưu chỉ cảm thấy một sức mạnh như hồng hoang bạo thú xuất hiện, một sức mạnh kinh hồn ấn vào người mình, sau đó cả người Đại Ngưu run lên, cứ như vậy quỳ xuống bằng cả hai đầu gối, không có cách nào đứng vững, thái cực quyền chưa đánh đã bị phá.

Vô Song cũng không ra đòn thứ hai mà thu tay lại, thản nhiên nhìn Đại Ngưu mà nói.

"Không tệ, so với 5 năm trước quả thật vững vàng hơn không ít ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.