Tiếng đàn của Đông Phương Bạch thực sự rất cao, cầm nghệ của hắn thực sự cũng cực đáng sợ.
Cầm nghệ của Đông Phương Bạch đã vượt qua Hoàng Dược Sư, ngang hàng với Tiên Âm.
Tiếng đàn của hắn vang lên không ngừng không nghỉ còn Vô Song thì vẫn lặng đứng ở ngoài cánh rừng ngoài kia.
Hắn có thể nghe thấy tiếng đàn như ẩn như hiện, lúc cao lúc thấp, lúc xa lúc gần, như mộng như mị.
Dưới tiếng đàn của Đông Phương Bạch, Vô Song lằng lặng mà đứng, hai mắt nhắm nghiền.
Đến khi Vô Song mở mắt ra, hắn không khỏi đưa hai tay của mình lên, ngắm nhìn đôi tay này, sau đó có chút cười cười.
Hắn thật sự tự trách mình đầu đất.
Năm xưa bằng Quỳ Hoa Bảo Điển hắn có thể dùng thực lực nhất lưu cao thủ giết tông sư như giết gà giết chó.
Hiện tại nắm giữ Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn đạt cảnh giới ngũ tuyệt hậu kỳ nhưng mà... chiến với ngũ tuyệt hậu kỳ khác vẫn lo trước lo sau, chiến với ngũ tuyệt đỉnh phong cũng không mong thắng lợi, chỉ nghĩ... ngang tài ngang sức.
Đây vốn không phải là thứ suy nghĩ nên thuộc về Quỳ Hoa Bảo Điển.
Quay lưng lại, ánh mắt phức tạp nhìn về nhà trúc, lúc này khúc Bỉ Ngạn kia cũng đã dừng lại từ bao giờ.
Vô Song cũng không nghĩ nhiều, một lần nữa bước vào nhà trúc, sau đó lần này đã quen thuộc hơn trước, hắn đi vào chính phòng lúc này chỉ thấy Đông Phương Bạch đang tự rót tự uống, lần này Vô Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3298086/quyen-3-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.