Nàng cũng không sợ hãi như Kế lão, nàng là người duy nhất biết được có tiền bối tại nơi này, dĩ nhiên không có gì nguy hiểm.
Kế lão không thuyết phục được A Tú, cũng chỉ có thể cắn răng chậm rãi mà bước theo.
Ngay lúc này, thật tâm Lý Văn Tú bỗng thấy thương gã Ngõa Nhĩ Lạp Tề kia. Y không lấy được người y thương yêu, lại còn bị đuổi ra khỏi bản tộc, sống đơn độc nơi mê cung.
A Mạn đã mười tám tuổi rồi, y ở mê cung này chắc cũng phải hai chục năm? Có khi còn lâu hơn nữa, thời gian cô độc dài đằng đãng như vậy, không điên điên khùng khùng mới là lạ.
“Ngõa Nhĩ Lạp Tề, đứng lại!”
Đột nhiên từ phía trước vọng lại tiếng quát giận đữ của Xa Nhĩ Khố.
Lý Văn Tú nghe đến đây không còn kịp chờ Kế lão nữa, vội vàng theo hướng tiếng nói chạy lên, nàng chạy qua khỏi cửa của một toà đại điện, thấy trong điện đường, Xa Nhĩ Khố tay cầm trường đao đang đấu với một người nhô lên hụp xuống. Người đó hai tay không, mặc trường bào màu trắng, bịt khăn trùm đầu cũng màu trắng chỉ lộ hai con mắt, khăn và áo đều đầy vết máu, chính là gã có tên là Ngõa Nhĩ Lạp Tề đã giả làm ác quỉ hôm qua bắt cóc A Mạn.
Khác biệt duy nhất là hôm nay y không đi cà khêu nên áo dài vén lên quấn ngang bụng.
Tô Lỗ Khắc, Tô Phổ thấy Xa Nhĩ Khố tay cầm đao đấu với y tay không, tin chắc nhất định thắng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3298077/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.