Chương trước
Chương sau
Vô Song thực sự quan tâm đến A Thanh đặc biệt khi nghe Lãnh là một trong tam hồn của A Thanh.

Sống lưng thẳng tắp, đến cả hô hấp cũng chậm lại, Vô Song nhìn chằm chằm Độc Cô đợi vị tiền bối này cho đáp án, đợi vị tiền bối này nói tiếp nào ngờ Độc Cô lại một lần nữa chuyển đề tài.

“Không biết Ngu Cơ có nói cho ngươi cách hình thành Quỷ Tộc không?”.

Câu hỏi này rất rất làm Vô Song cụt hứng, nhưng mà nghĩ lại thì Vô Song lại bình tĩnh hơn.

Nói đến quỷ tộc, chính Lãnh cũng là quỷ tộc, nếu nàng là quỷ tộc thì việc hình thành quỷ tộc đúng là nên để Vô Song phải quan tâm.

“Ngư Cơ nói với vãn bối, quỷ tộc được hình thành từ nhân loại cùng một dạng sinh vật gọi là ma”.

Độc Cô khẽ gật đầu rồi lại hỏi.

“Ma đến từ đâu?”.

Vô Song nhíu mày, nhưng cũng không suy nghĩ quá lâu liền đáp.

“Ma đến từ địa ngục”.

Cái này chính là thường thức của Vô Song, cho dù là thời hiện đại, vào những năm 20xx đi chăng nữa con người vẫn không thoát ra được khỏi yếu tố tâm linh.

Cũng sẽ không có ai dám khẳng định không có yếu tố tâm linh tồn tại trên đời, đặc biệt là người châu Á.

Nói về ma đương nhiên sẽ nghĩ tới linh hồn người chết, linh hồn người chết liền đến từ cõi âm hay còn gọi là địa ngục.

Bản thân ma cũng có nhiều loại, đầu tiên là linh hồn chết quá thảm, quá oan khuất liền không thể siêu thoát, không cam lòng xuống hoàng tuyền, vật vờ nơi nhân gian.

Thứ hai là oán niệm quá sâu, oán khí quá lớn, cái dạng này thường thường xuất không còn là ma nữa, sẽ hóa thành lệ quỷ.

Thứ ba là trốn từ dưới cõi âm lên dương gian, dạng ma này thường thường xuất hiện vào ngày cực âm nhưng nhiều nhất là trong tháng cô hồn.

Cuối cùng, có một số ma tu đạo gia trực tiếp nuôi ma, biến nó thành hung ma mà điều khiển.

Dĩ nhiên tất cả những kiến thức này là Vô Song đọc tiểu thuyết mạng mà ra, hắn cũng không biết là thừa hay là thiếu, vì vậy hắn sẽ không múa rìu qua mắt thợ, chỉ trả lời một câu rồi lại im lặng đợi Độc Cô mở miệng.

Thú thật Vô Song rất sợ Độc Cô lại đổi chủ đề, hắn liền sẽ không biết đâu mà lần.

May cho Vô Song, Độc Cô không có đổi chủ đề.

“Chính xác, ma đến từ địa ngục”.

“Ma là một dạng sinh vật sống ở cõi âm, ngươi cũng có thể gọi là người cõi âm cũng được”.

“Thiên hạ chia âm dương, có dương giới thì phải có âm giới”.

“Dương giới có nhân tộc thì âm giới cũng có cư dân của mình, cư dân âm giới được gọi là ma”.

“Đương nhiên nếu như trên dương gian, ngoài nhân loại ra thì còn có chó, mèo, lợn, gà... thì âm giới cũng không chỉ có ma”.

“Âm – dương cách trở nhưng nhân – ma lại là một vòng tuần hoàn, ở âm giới chỉ có duy nhất ‘ma’ có liên quan mật thiết tới dương giới “.

“Người chết nhe đèn diệt, hồn về với trời, xác về với đất, trải qua luân hồi, người sẽ trở thành ma trở thành cư dân âm giới”.

“Ma chết như niệm tàn, hồn về với đất, xác theo gió về trời, trải qua luân hồi, ma lại trở thành cư dân dương giới”.



Độc Cô dừng lại một chút, tất nhiên những cái Độc Cô nói cũng không phải quá khó chấp nhận.

Ở châu Á từ xưa đến nay vẫn luôn tìn vào luân hồi, tin vào kiếp này kiếp sau.

Người chết sẽ xuống địa ngục, sau đó liền phải trả nhân quả khi còn sống gọi là 18 tầng địa ngục.

Sau đó liền uống Mạnh Bà Thang, tiến vào luân hồi, chuẩn bị sống một cuộc đời mới.

Những thứ Độc Cô nói trên căn bản chính là như vậy.

Người là khởi đầu của ma nhưng ma cũng là khởi đầu của người, nếu cõi âm có tồn tại, nếu luân hồi là thật thì người cùng ma cũng như trứng và gà vậy, không thể nói cái gì có trước cái gì có sau, đây là một vòng tuần hoàn, là luân hồi.

Chỉ là người cùng ma kết hợp, sinh ra quỷ.

Vậy tại sao phải kết hợp hai thứ này với nhau?, mục đích là gì?.

Nếu con người bị nhiễm ma khí của cõi âm rồi trở thành quỷ, Vô Song sẽ không nghĩ nhiều nhưng nếu người cùng ma hòa với nhau trở thành quỷ thì nhất định phải có mục đích.

Độc Cô đợi một lúc, cho Vô Song tiếp nhận tất cả những gì hắn nói, cũng cho Vô Song thời gian tự hỏi, Độc Cô mới lại nói.

“Ở Ma Sơn này tồn tại quỷ tộc, quỷ tộc là sản phẩm của ma cùng người, vậy ngươi có phải đang tự hỏi, quỷ tộc sứ mệnh là gì không?”.

Vô Song ánh mắt co rụt lại, gật mạnh đầu.

“Xin tiền bối cho ta biết”.

Độc Cô cười cười.

“Ngươi đã bao giờ nghĩ, ma cùng người đều có chung một nỗi sợ không?”.

“Có luân hồi, người sẽ không bao giờ chết, chỉ là khi một người đi hết vòng tròn, trở lại dương gian thì hắn không còn là chính hắn mà thôi”.

“Ma cũng không bao giờ chết, có luân hồi, nó chỉ đi một vòng tròn của chính nó, trở lại âm giới ma cũng không còn là bản thân nó kiếp trước”.

“Vậy quỷ thì sao?, quỷ chết liề không có luân hồi”.

“Quỷ tộc thật ra là một cái lồng giam, ma hồn tiến vào nhân thể, có thể sống lại một kiếp nhưng vĩnh không siêu sinh”.

“Nói rõ hơn thì ma hồn sau khi tan biến sẽ lại chuyển lên dương gian, gọi là đầu thai nhưng nếu ma hồn không chết, bị chuyển lên dương gian sau đó tiến vào nhân thể vậy nó không có khả năng tiến vào luân hồi, nó không còn cơ hội đầu thai”.

“Mỗi sinh linh quỷ tộc là một cái lồng giam, lấy xác người làm lông giam, giam giữ ma hồn bên trong”.

“Sứ mạng của quỷ tộc rất đơn giản, không để ma hồn bên trong siêu sinh, chỉ thế mà thôi”.

Sự việc càng ngày càng mông lung, thậm chí Vô Song còn càng ngày càng không hiểu.

“Tiền bối, nếu người nói quỷ tộc chỉ để giữ ma hồn bên trong vậy không phải chỉ cần quỷ tộc chết hết thì ma hồn cũng vĩnh viễn chết theo sao?, tại sao lại cho quỷ tộc sống?, hơn nữa quỷ tộc còn có thức tỉnh, có tiến hóa, có Thất Quỷ Vương, có Song Quỷ Đế, đây rốt cuộc là cái gì?”.

Độc Cô nghe hàng loạt câu hỏi của Vô Song, khẽ lắc đầu.

“Câu hỏi thú vị, ngươi hiểu nhiều về quỷ tộc hơn ta tưởng”.

“Vậy trước khi trả lời câu hỏi này, ngươi nên hỏi ma đến từ đâu, vì lý do gì mà ma có thể tiến vào dương gian với sô lượng lớn như vậy “.

“Ta cũng trả lời cho ngươi, A Thanh không thể không nói cho ngươi về Đế Thích Thiên đúng không?, năm đó Đế Thích Thiên ở âm giới làm một chuyện tương đối kinh khủng, kinh động toàn bộ âm giới”.

“Cho dù ta không thích kẻ này thì vẫn phải bội phục hắn, Đế Thích Thiên ngày đó có thể coi là chọc thủng trời”.

“Đế Thích Thiên xuyên đến giới này, hắn thành công sống lại 1 thế nhưng mà hắn cũng sợ, hắn sợ âm giới cho người truy sát hắn, dù sao ở âm giới vẫn có những thứ rất kinh khủng”.

“Hắn lấy được một vật khỏi âm giới, vật này là âm giới chí bảo gọi là U Minh Ấn”.

“Hắn ban đầu xuyên qua giới này bằng một đường khác chứ không phải ở Đông Hoàng Lăng này, hắn sau khi đến dương giới liền đến thẳng Đông Hoàng Lăng, sau đó liền xảy ra trận chiến giữa hắn và A Thanh, cái này ta cũng không nhắc lại”.

“Quan trọng là, Đế Thích Thiên dùng U Minh Ấn tự mình khai thông đạo, mở một cái La Sinh Môn tại dương gian”.

“Hắn không có lên dương gian một mình, hắn còn kéo theo một đám Ma ở âm giới lên dương gian qua cái gọi là La Sinh Môn”.

“Đám Ma này dưới sự trợ giúp của ma khí từ U Minh Ấn, lại thêm việc La Sinh Môn nối liền hai giới, chúng bắt đầu trở thành oán linh, bắt đầu trở thành thực thể”.

“Vậy câu hỏi đặt ra, làm cách nào tiêu diệt oán linh? “.

“Đám oán linh này sau khi đến dương gian liền phải tìm thực thể để chui vào, bọn chúng chỉ cần tìm được thực thể liền được tính là ‘sinh mệnh dương gian’ “.

“Thực thể dễ tìm nhất là gì?, đương nhiên là nhân loại”.

“Có tổng cộng 72 đầu Ma Hồn được Đế Thích Thiên mang chạy ra khỏi âm giới, số lượng ma hồn này chẳng là cái khỉ gì so với số lượng nhân loại sống tại Nhạc Sơn này, bọn chúng muốn tìm thực thể để lẩn trốn thì dễ vô cùng”.

Nói đến đây Độc Cô trầm ngâm một chút, lại nhếch miệng.

“Nếu ngươi muốn biết trình độ đám Ma Hồn thoát ra này, mỗi kẻ đều tương đương với đế vị cao thủ của nhân loại, ta có thể đảm bảo với ngươi, đám này bất kể một kẻ nào đểu có lực giết ngang võ lâm Trung Nguyên “.

“Đáng tiếc trên đời vẫn còn tồn tại tương đương nghịch thiên, nàng gọi là A Thanh”.

“A Thanh rất thông minh, hơn nữa nàng cũng hiểu về âm giới, nàng không biết âm giới có việc gì xảy ra nhưng nàng có thể đoán được rất nhiều thứ “.

“Nàng muốn ngăn cảm đám ma nhân kia nhưng mà nàng cũng biết, nàng có tâm mà vô lực”.

“A Thanh bị Đế Thích Thiên đả thương rất nặng, sao có thể ngăn cản 72 đế vị liên thủ?, thế là nàng liền thả luôn đầu hung ma đệ nhất thiên hạ nơi Đông Hoàng Lăng ra, ấy chính là Hạng Vũ”.

“A Thanh cùng Hạng Vũ có giao kèo với nhau, Hạng Vũ giúp nàng trấn áp đám Ma Nhân, giúp nàng phong ấn Nhạc Sơn, nàng liền giúp Hạng Vũ một việc”.

“Ngày đó bên ngoài chỉ biết A Thanh ra tay trấn áp ma vật nhưng thực tế là nàng – ta – cùng thiên hạ đệ nhất hung hồn Hạng Vũ ra tay phong ấn Nhạc Sơn”.

“Nhạc Sơn bị phong ấn, ma khí co lại thành một cáo lồng giam, ma nhân không thể thoát ra ngoài nhưng đó chỉ là tạm thời, ma nhân rất thông minh, chúng biết mình không thể tự mình phá vỡ phong ấn nhưng cũng thừa hiểu phong ấn chẳng giữ được bao lâu, vì vậy lựa chọn ẩn mình nhân thế, trốn trong Nhạc Sơn”.

“Ngày đó nơi này là thánh địa phật môn, có cả vạn dân thường, vậy ngươi có biết cách nào để tìm 72 đầu Ma Nhân trong vạn thường dân không?, hơn nữa còn là lúc ma khí ngập tràn toàn bộ Phật Sơn?”.

Độc Cô nói, Vô Song chỉ nghe.

Hắn càng nghe càng mơ hồ, nhưng cũng càng ngày càng cảm thấy tấm màn che phủ thế giới này dần dần mở ra rõ hơn bao giờ hết.

Hắn không hiểu tại sao Độc Cô lại biết những việc này, cũng không hiểu tại sao A Thanh lại không nói cho hắn, thậm chí lời A Thanh nói còn hoàn toàn khác.

Hắn cũng không hiểu trả lời câu hỏi của Độc Cô như thế nào.

Nhưng không biết vì sao, trong người Vô Song khẽ rùng mình, hắn bỗng nghĩ đến Thiên Đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.