Chương trước
Chương sau
Bên trong Tu La Thí Luyện thật ra còn có một cửa ải cuối cùng, cửa ải tiến vào Thiên Ý Thành.

Ai cũng biết giữa trưa ngày thứ 5 là lúc kết thúc Tu La Thí Luyện, trong khoảng thời gian này chỉ cần bước vào Thiên Ý Thành liền tính là qua ải, tuy nhiên càng gần cái đích thì lại càng nguy hiểm.

Trước cửa Thiên Ý Thành sẽ có một mảnh đất trống được tô viền đỏ, chỉ cần chạy vào được nơi này liền tính thành công ra nhập Thiên Ý Thành, đương nhiên điều kiện là phải đủ điểm tích lũy.

Ở ngoài cái vòng tròn màu đỏ kia mới là tử địa, nơi này là nơi Thiên Ý Thành sát thủ được mặc sức hành động, mỗi lần Tu La Môn mở ra thì đây đều được coi là một cửa khó nhất, bởi các thí sinh sẽ mất đi khả năng lẩn trốn của địa lợi, bắt buộc phải cứng đối cứng cùng Thiên Ý Thành sát thủ dù muốn hay không.

Ở vòng cuối của Thiên Ý Thành chính là nơi thảm liệt nhất.

Tất nhiên năm nay là trường hợp ngoại lệ, đám sát thủ tông sư cảnh bình thường sẽ lựa chọn ở vòng cuối cùng này ra tay nhưng năm nay toàn bộ các đội ngụ sát thủ đều sẽ lựa chọn đi sâu vào trong rừng để truy sát mục tiêu.

Mục tiêu ở đây không cần phải nói liền là ‘Hồ Phỉ’, bọn họ toàn bộ đều là tông sư cao thủ, đi săn giết một cái thiên tài nhất lưu cao thủ tuyệt đối không khó lại thêm ‘phần thưởng’ mà Thôi Trình Tú ném ra dẫn đến bất cứ đội ngũ sát thủ nào cũng muốn càng nhanh càng tốt tìm ra Hồ Phỉ, hơi đâu đợi đến trưa ngày cuối cùng?.

Chính vì một điểm này, ở trước cửa Thiên Ý Thành năm nay chỉ sợ... nhất định có trò hay.

..........

Nhóm đội ngũ của Vô Song một lượt đã tiêu diệt 6 nhóm sát thủ của Thiên Ý Thành, thu được 30 tấm lệnh bài màu đỏ đồng thời thêm vào 5 tấm lệnh bài của Thẩm Tương Vân cho hắn, đội ngũ của Vô Song liền có tổng cộng 35 tấm huyết lệnh tương đương với 175 điểm tích lũy.

Về phần hắc lệnh, đám hắc lệnh này có một phần rất lớn vốn thuộc về những đồng đội của Vô Song tại chiến trường này đã nằm xuống, nhìn vào số lượng hắc lệnh khổng lồ trước mặt, Vô Song căn bản cũng không cười được.

Ban đầu nhóm Vô Song thu được 20 tấm hắc lệnh.

Nhóm Đường Vô Lệ thu được 20 tấm hắc lệnh.

Nhóm Phong Nhất Trận cũng thu được 20 tấm hắc lệnh.

Vô Song lục trên người Mộ Dung Võ cùng đám hoàng cấp sát thủ đi đường tổng cộng thu được thêm 19 tấm hắc lệnh.

Đây là một con số... quá mức không thể tưởng tượng.

Nếu không tính tấm lệnh bài trên người Hoàn Nhan Bình thì đội ngũ Vô Song vừa vặn thu được toàn bộ hắc lệnh của 8 cái đội ngũ tham dự Tu La Thí Luyện.

Tất nhiên thành tích có kinh người hơn nữa cũng chẳng để làm gì.

Nhóm Vô Song vốn không cười được, không khí trong hang động hiện nay căn bản không hề vui vẻ.

Nhóm người bọn họ vốn có 24 người, là 3 đội ngũ mạnh nhất liên hợp nhưng kết quả thì sao?.

Kết quả là 24 người này chỉ còn lại vèn vẹn 12 người, sau đêm hôm đó thử hỏi mấy ai cười được.

Bên trong hang động lúc này vẫn chia thành trên mặt đất cùng dưới mặt đất, ở trên mặt đất là Đường Tiếu Tâm, Đường Ngạo, Hùng Bì, Hùng Đảm, Phi Lưu, Mộ Dung Ảnh, Phong Xuy Tuyết cùng đám người Thẩm Tương Vân nghỉ ngơi.

Ở bên dưới là những người có chiến lực cao nhất của đội ngũ, bao gồm Hồ Phỉ, Đường Vô Lệ, Vô Song, Cổ Đại Ngưu cùng... Phong Nhất Trận.

Vô Song khoanh tay dựa vào góc tường, người hắn có chút dựa vào Cổ Đại Ngưu ngay bên cạnh, hai mắt nhẹ nhắm lại, hắn vốn quá mệt mỏi.

Hiện nay đã là chiều tối muộn ngày thứ 4, cách lúc Tu La Thí Luyện kết thúc chưa đến 1 ngày, đám người Đường Vô Lệ cùng Phi Hổ rốt cuộc cũng có thể đứng lên đi lại tuy nhiên không thể động võ, về phần... Phong Nhất Trận lại là một việc khác.

Phong Nhất Trận tất nhiên được giải độc thậm chí hắn là người lành lặn nhất hiện nay, chiến lực bản thân là 10 phần tuy nhiên hắn cười không nổi, từ khi biết những việc xảy ra đêm đó, Phong Nhất Trận chỉ ngồi trong một góc tường, hắn không nói câu nào.

Năm người ở đây là những người mạnh nhất còn sống trong thí luyện năm nay, đối với thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể dễ dàng tiến vào Thiên Ý Thành bất quá thực lực có cao hơn nữa thật ra cũng chỉ là đám đội trưởng thất bại.

Phong Nhất Trận ư?, hắn liền khiến toàn bộ đội ngũ của mình bỏ mạng, hắn từ đầu đến cuối cũng vẫn chỉ tin vào nắm đấm của bản thân mình, tin vào thực lực của chính mình, hắn chưa từng tin tưởng vào đồng đội, Phong Nhất Trận căn bản sẽ không nghĩ đến việc mình thất bại, hắn chắc chắn có thể tiến vào bên trong Thiên Ý Thành.

Cuối cùng thì sao?, một kẻ phế vật không hơn không kém.

Đường Vô Lệ ư?, Đường Vô Lệ trong cuộc chiến này liền mất đi hai người anh họ, đây vừa là anh em, vừa là bằng hữu của hắn, Đường Vô Lệ tuyệt đối là người đau đớn nhất. Hắn có thể đối với kẻ khác vô tâm, đối với kẻ khác mang theo kinh người sát khí, hắn có thể bất cận nhân tình nhưng... hắn không làm thế được với an hem bằng hữu.

Quan trọng hơn Đường Vô Lệ thất bại cũng chính vì không tin vào bằng hữu bên cạnh mình, hắn không tin đám người Vô Song, Hồ Phỉ và ngay cả chính hắn.... có thể đánh bại được đám người Cự Môn, bản thân Đường Vô Lệ bên ngoài là vậy nhưng hắn bên trong lại cực kỳ tự ti, cực kỳ mặc cảm, sự mặc cảm này tồn tại theo hắn ngay từ khi hắn sinh ra, bởi hắn là con thứ.

Chính sự tự ti này đã khiến Đường Vô Lệ tự mình đẩy an hem huynh đệ của mình xuống địa ngục môn.

Cuối cùng là Vô Song, mưu toán chu toàn mà làm gì, chiến lực kinh thiên để làm gì? cuối cùng vẫn bị đồng bạn phản bội vậy làm đội trưởng làm gì?, thất bại của Vô Song là thất bại về sự hiểu biết, thất bại về lòng người.

Năm cái nam nhân ngồi chung với nhau, xếp giữa là một núi cỡ nhỏ toàn lệnh bài nhưng không ai mở miệng, cũng chẳng ai nói với nhau câu nào.

Rốt cuộc cái không khí yên tĩnh đến đáng sợ này vẫn phải bị phá, người lên tiếng đầu tiên không ai khác chính là Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ hiện nay quấn băng trắng khắp ngực, một cánh tay của hắn cũng bó bột lại, ở trong Tu La Thí Luyện năm nay bản thân Hồ Phỉ chính là người mạnh mẽ nhất nhưng hắn cũng là kẻ không được như ý nguyện nhất, hai lần ra tay đều tính là thất bại chính bản thân hắn tất nhiên cũng chẳng thể tự hào gì.

Hồ Phỉ làm người chính trực lại dễ kích động, hắn không giỏi kìm nén cảm xúc của bản thân, những người đồng đội của mình ngã xuống bản thân Hồ Phỉ còn khó chấp nhận hơn cả Vô Song bất quá Hồ Phỉ biết nếu hắn không đứng ra phá cái bầu không khí này thì Vô Song nhất định sẽ làm.

Hồ Phỉ dùng ánh mắt liếc về phía Vô Song, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia đang tựa vào người Cổ Đại Ngưu mà lim dim ngủ, hắn thật sự hổ thẹn.

Vô Song hiện nay che đi khuôn mặt kia bằng mặt nạ từ đó... hắn căn bản không còn giống một cái nữ nhân nữa, điều này quả thực vô cùng kỳ lạ, ít nhất khí chất của Vô Song hiện nay cùng mái tóc trắng kia khiến hắn trở thành một cái nam nhân tràn ngập cảm giác mị hoặc nhưng cũng không thiếu sự băng lãnh.

Quan trọng nhất, trong mắt Hồ Phỉ thì Vô Song năm nay mới 11 tuổi, còn hắn đã 16.

Hắn đã là một cái nam tử hán đại trượng phu, hắn đáng lẽ phải là người gánh toàn bộ khó khăn vất vả trong cuộc chiến này mới đúng bất quá hắn làm không nổi, toàn bộ mọi việc đều để một đứa bé 11 tuổi giải quyết.

Không phải là không muốn mà là không nỡ.

........

Chỉ thấy Hồ Phỉ từ vị trí bên cạnh Vô Song đứng lên sau đó đi đến trung tâm ngồi xuống, ánh mắt của hắn lại xuất hiện hai luồng uy thế quen thuộc kia.

“Bây giờ các ngươi có ý định gì?, trưa ngày mai liền kết thúc Tu La Thí Luyện, tiến vào Thiên Ý Thành rồi”.

Hồ Phỉ mở miệng, những người khác đều liếc về phía hắn, rốt cuộc người tiếp theo lên tiếng chính là Đường Vô Lệ.

Đường Vô Lệ một nửa khuôn mặt đang dán một tấm cao dán màu đen, hai cánh tay của hắn cũng đều đang bó bột, thậm chí dưới lớp áo kia cũng không biết có bao nhiêu vết thương đang được băng lại, nói về thương thế Đường Vô Lệ căn bản cũng không kém gì Hồ Phỉ.

Ánh mắt của Đường Vô Lệ lúc này rất lạnh, phi thường lạnh.

“Ta... ta có lẽ sẽ không đến Thiên Ý Thành nữa, thế lực bình thường tất nhiên không được phép rời khỏi cuộc thi nhưng ta là người... Đường Môn, ta quả thực có con đường rời khỏi Thiên Ý Thành, rời khỏi Vương Bản Sơn, rời khỏi cái Tu La Thí Luyện này”.

“Chỉ là tiểu muội của ta căn bản không thể rời khỏi, nàng nhất định phải tiến vào Thiên Ý Thành, bên trong có đại nhân vật đang chờ nàng, nàng không đi không được, ta sẽ để Đường Ngạo ở bên chăm sóc tiểu muội bất quá.... nếu các ngươi có lực vẫn là xin chiếu cố nha đầu kia một hai”.

Đường Vô Lệ không có ngốc, hắn tất nhiên có thể nhận ra một số việc.

Nếu đám người Cự Môn không nhắm đến Đường Vô Lệ thì có đánh chết hắn cũng không tin.

Nếu Vô Song nghĩ đám người Cự Môn lần này ra tay vì chính bản thân Vô Song thì Đường Vô Lệ cũng nghĩ hoàn toàn tương tự, chỉ cần nhìn việc Thiên Lương đi truy sát Đường Tiếu Tâm thì hắn đã chắc chắn vấn đề này.

Đường Quan Nam có chỗ dựa là Độc trưởng lão vị trí của hắn tại Đường Môn là không thể đụng tới bất quá nếu... Đường Tiếu Tâm thật sự có thể vì Đường Môn tranh thủ thêm một chỗ dựa là Thần trưởng lão thì sẽ có rất nhiều thủ xảy ra.

Cho dù nhân mạch của Đường Quan Nam vẫn phi thường cường đại, cho dù hắn nắm 99% ngồi vào vị trí gia chủ của Đường Môn thì không có nghĩa là Đường Vô Lệ không có cơ hội, hắn còn có cơ hội lật bàn.

Nếu trước đây Đường Quan Nam là 100% ngồi vào vị trí gia chủ thì hiện nay tỷ lệ của hắn chỉ còn 99%.

Độ khó cơ hồ vẫn nguyên vẹn nhưng vẫn mở ra một con đường cho Đường Vô Lệ.

Đường Vô Lệ khi bước vào Thiên Ý Thành, hắn thật sự không nghĩ đến việc Đường Quan Nam thật sự dám phái sát thủ trừ đi hắn... thậm chí trừ đi Tiếu Tâm, Đường Quan Nam làm người liền là như vậy, hắn từ trước đến nay một khi ra tay liền không cho phép con mồi của mình còn sống.

Đường Vô Lệ biết mình phải làm gì, hắn phải rời đi, chít ít không ở lại phạm vi Thiên Ý Thành... cũng không ở lại Đường Môn.

Đường TIếu Tâm chỉ cần ra nhập Thiên Ý Thành thành công liền trở thành đệ tử của Thần trưởng lão, có lá cờ của Thần trưởng lão chính Đường Quan Nam cũng không dám ngoài sáng ra tay với nàng, Đường Tiếu Tâm sau khi tiến vào Thiên Ý Thành liền... an toàn hơn Đường Quan Nam hắn nhiều.

Ánh mắt của Đường Quan Nam nhìn ra ngoài, hắn muốn mạnh lên. Hắn ít nhất muốn vượt qua kẻ kia, bức tường tồn tại chắn ngang cuộc đời hắn, bóng ma làm hắn không cách nào vượt qua.

Đường Vô Lệ từ rất lâu rồi, hắn muốn đến Tây Vực.

Hắn là người Đường Môn, bản thân liền luyện Đường Môn tuyệt học, nếu rời khỏi Đường Môn, nếu muốn đi nơi khác học nghệ thì toàn bộ thiên hạ này không có nơi nào thích hợp với Đường Vô Lệ hơn là Tây Vực – Bạch Đà Sơn Trang.

Bạch Đà Sơn Trang chính là địa bàn của Tây Độc Âu Dương Phong, núi Bạch Đà chính là thế gian tử địa, đương nhiên đây vốn là việc quá khứ, Tây Độc Dâu Dương Phong từ lâu đã thần bí mất tích, chính người của Bạch Đà Sơn Trang cũng không còn biết tung tích của trang chủ, Bạch Đà Sơn Trang hiện nay khí diễm đã thu lại rất nhiều so với trước đó, chỉ có thể bo bo giữ mình bảo vệ Bạch Đà Sơn.

Tất nhiên cũng không vì thế mà thế nhân coi thường Bạch Đà Sơn Trang, đầu tiên mà nói Bạch Đà Sơn Trang liền phải nhắc đến độc cùng xà, Bạch Đà Sơn Trang có khả năng sử dụng độc thuật rất mạnh lại thêm thủ đoạn khống xà kinh người dẫn tới rất ít thế lực dám lên tấn công Bạch Đà Sơn Trang.

Bạch Đà Sơn Trang muốn mở rộng thế lực thì khó nhưng muốn bình ổn một vùng Bạch Đà Sơn lại dễ dàng vô cùng.

Nếu so với Đường Môn ở Ba Thục thì hiện nay Bạch Đà Sơn Trang cũng chưa chắc đã kém bao nhiêu.

Đường Vô Lệ sau khi nói ra con đường của mình liền làm Hồ Phỉ bất ngờ, thậm chí cả Vô Song đang lim dim ngủ cũng mở mắt ra.

Đối với lời nói của Đường Vô Lệ, bản thân Vô Song đơn giản gật đầu, nếu hắn có cơ hội cũng nhất định sẽ chiếu cố Đường Tiếu Tâm một hai.

Vô Song đã đồng ý đương nhiên Hồ Phỉ cùng Cổ Đại Ngưu sẽ không có bất cứ ý kiến gì đồng thời cũng làm cho Đường Vô Lệ thở phào nhẹ nhõm.

Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu có người có thể để ý đến Đường Tiếu Tâm thì Đường Vô Lệ cũng nguyện ý đi xa một lần, hắn ở Ba Thục, ở lại nam võ lâm này căn bản không có cơ hội trở mình.

Sau khi Đường Vô Lệ nói đến con đường sau này, không ai ngờ người tiếp theo mở miệng lại là Phong Nhất Trận.

Phong Nhất Trận tỉnh lại rất sớm, nhưng hắn thủy chung chỉ ngồi một góc đó, hai tay nắm lấy thanh đại đao của mình, không biết đang nghĩ gì.

Phong Nhất Trận thực lực cực mạnh, hắn có thể yếu hơn Hồ Phỉ một chút nhưng chắc chắn mạnh hơn Đường Vô Lệ khi không có Khổng Tước Vỹ, vậy mà trong cuộc chiến ngày hôm qua hắn là kẻ phế vật nhất.

Đúng là Phong Nhất Trận chỉ là kẻ bị hại có điều hắn không chấp nhận việc này, cảm giác thất bại tràn ngập tromg tim hắn, loại cảm giác này làm Phong Nhất Trận cực kỳ khó chịu.

“Ta cũng rời khỏi Thiên Ý Thành, rời khỏi Vương Bản Sơn”.

Nói đến đây khuôn mặt mang vài phần lãng tử của hắn xuất hiện một nụ cười khổ.

Hắn hiện tại làm gì có mặt mũi nào nhìn Tương Vân?, hắn vốn trốn nhà chạy đến đây đi tìm Tương Vân nhưng rốt cuộc là Tương Vân cứu hắn, là Tương Vân thấy hắn trong tình cảnh chẳng ra làm sao.

Hai tay nắm chặt đại đao của mình, Phong Nhất Trận rốt cuộc đứng lên.

Bọn họ vốn là nam nhân, nam nhân cho dù ngã đau thế nào cũng phải cố mà đứng lên, bởi nam nhân còn phái giúp nữ nhân, gánh cả bầu trời này.

“Ta cũng rời khỏi Vương Bản Sơn, Đại Đao Môn của ta cũng có thể rời khỏi nơi đây, tính ta thích tiêu diêu tự tại, độc lai độc vãng, Vương Bản Sơn không phải là nơi thích hợp cho ta, có lẽ ta sẽ đi ngao du thiên hạ, tìm cơ hội đẩy mạnh võ công của chính mình”.

Vô Song ngồi trong góc, hắn cũng không ngờ đám người mình sau ngày hôm qua mỗi người lại chọn đi một ngả, tất nhiên Vô Song cũng sẽ không ngăn cản, mỗi người thủy chung vẫn phải có một con đường riêng, hắn không có quyền can thiệp.

Vô Song rốt cuộc cũng đứng dậy, hắn đi thẳng về chỗ lệnh bài kia, sau đó lên tiếng.

“Vậy ta cũng nói luôn con đường ta chọn đi, Phi Hổ ngươi dẫn tất cả mọi người rời đi trước, ta một mình một người rời đi, đám lệnh bài này một mình ta cầm toàn bộ là được “.

Lời Vô Song nói khiến bất cứ ai ở đây đều giật mình không nhẹ, tuy nhiên bọn họ là một thế hệ thiên tài của nam võ lâm, bọn họ liền biết Vô Song muốn làm gì.

Nói trắng ra, Vô Song muốn nhận hết hào quang của Tu La Thí Luyện năm nay, tất nhiên cái hào quang này... ngoại trừ Vô Song không ai dám nhận.

Nếu Vô Song trở thành tâm điểm của sự chú ý, lập tức sẽ khiến vô số ánh mắt đổ dồn vào hắn, điều này căn bản không tốt đẹp gì, cây cao thì đón gió chưa kể một lần thu về nhiều lệnh bài như vậy tuyệt đối chém giết sạch đám thủ hạ của cả chín vị trưởng lão, loại hành động này tuyệt đối sẽ đắc tội không ít người.

Vô Song hắn muốn đứng ra, gánh chịu tất cả cho mọi người.

Lập tức Hồ Phỉ không đồng ý, hắn liền đứng lên nhìn về phía Vô Song.

“Sao có thể?, chúng ta sao có thể để ngươi một mình gánh vác toàn bộ trọng trách?”.

Câu nói này cũng là ý nghĩ của Đường Vô Lệ cùng Phong Nhất Trận, bất kể Vô Song là nam hay nữ thì hắn cũng chỉ là một đứa bé, một đứa bé như vậy gánh hết trọng trách cho 12 người ở đây, từ đầu đến cuối tất cả áp lực, tất cả kẻ thù đều là một mình Vô Song giải quyết, bọn họ căn bản không thể giúp gì.

Cả Đường Vô Lệ cùng Phong Nhất Trận khuôn mặt đều hiện ra một tia hổ thẹn, bọn họ thua kém thân ảnh nhỏ bé kia quá nhiều quá nhiều.

Hai người lúc này đều có một nhận thức chung, bọn họ nhìn thấy ngôi sao sáng nhất của phương nam bắt đầu trở nên phai mờ, bắt đầu chuẩn bị nhường lại vị trí cho một vì tinh tú khác.

Vị trí nam phương đệ nhất thiên tài của Mộ Dung Phục chỉ sợ khó mà giữ được.

Đối với lời nói của Hồ Phỉ, Vô Song cũng không mở miệng, hắn biến mất ngay trước mắt Hồ Phỉ, đồng thời nơi hắn từng đứng chỉ để lại một tầng hàn khí nhàn nhạt.

Tốc độ... quá kinh khủng, kinh khủng đến mức Hồ Phỉ còn không thể phản ứng kịp.

Nếu 4 ngày trước Hồ Phỉ quyết chiến với Vô Song, Vô Song thua không thể nghi ngờ, lần giao thủ đầu tiên trước khi lên đỉnh Vương Bản Sơn đã nói lên tất cả vậy mà chỉ sau 4 ngày, khoảng cách giữa Hồ Phỉ cùng Vô Song đã bị san lấp thậm chí Vô Song còn vượt qua chính Hồ Phỉ.

Một chưởng ấn vào ngực Hồ Phỉ, mang theo hàn khí kinh người lan tỏa toàn bộ cơ thể hắn, Hồ Phỉ lập tức ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt trở nên ngơ ngác.

Ánh mắt Vô Song mang theo kinh người tự tin, hắn đối với Hồ Phỉ đơn giản nói ra suy nghĩ của mình.

“Ta dám gánh toàn bộ trong trách, bởi vì ta mạnh, bọn ngươi quá yếu”.

“Thời gian qua cho dù rất ngắn nhưng các ngươi là một trong những bạn bè cùng trang lứa đầu tiên của ta, trong cái đội ngũ này vốn lấy ta làm chủ nhưng có quá nhiều người vì ta mà ngã xuống, ta không muốn các ngươi tiếp tục liên lụy đến các ngươi”.

“Sau này khi tiến vào Thiên Ý Thành, chúng ta liền làm như không quen nhau, Cơ trưởng lão làm người phi thường khó hiểu nhưng ta có niềm tin nàng sẽ trợ giúp chúng ta che dấu vài việc, toàn bộ cuộc chiến ở Tu La Thí Luyện này... mình ta gánh là đủ”.

“Cuối cùng, nếu ngươi không phục cũng không có cách nào, trừ khi... ngươi có thể đủ mạnh mẽ một lần nữa đuổi theo được bước chân của ta, đi trên được con đường của ta, ngươi hiểu không?”.

Ánh mắt Vô Song thật sâu liếc nhìn Hồ Phỉ, ánh mắt này làm Hồ Phỉ rung động thật sâu, cả người hắn đều run lên.

Đây không phải là xấu hổ, đây là quyết tâm của nam nhân.

Hồ Phỉ rốt cuộc kiên định gật đầu, hắn không nói lời nào nữa, bởi lời nói lúc này chỉ là thừa thãi, hắn chỉ có thể im lặng, dùng ánh mắt trả lời Vô Song mà thôi.

Vô Song cuối cùng nhìn về phía Cổ Đại Ngưu đang không biết nói gì trong góc, hắn với Cổ Đại Ngưu mỉm cười.

“Đại Ngưu, giúp ta thu dọn đám lệnh bài này, sau đó ngày mai, ngươi cùng với ta đồng hành”.

Cổ Đại Ngưu nghe Vô Song nhắc đến mình liền lập tức gật đầu, khuôn mặt cười ‘hề hề’.

Cổ Đại Ngưu thật sự cảm thấy vui vẻ, hắn dù sao cũng thích đi cùng Vô Song hơn là đám người Hồ Phỉ nhiều.

......

Đêm nay là một đêm trăng sáng vằng vặc.

Một đêm của chia ly.

Vô Song đêm nay cũng không ngủ, hắn ngồi im ngắm nhìn Vương Bản Sơn về đêm, bất chấp từng làn khói tím xuất hiện, cảnh sắc ban đêm của Vương Bản Sơn cũng thật đẹp.

Đêm về khuya, gió hiu hiu thổi, sau lưng Vô Song xuất hiện một thân ảnh, áo xanh nhẹ dịu, tóc đen khẽ động.

Tương Vân tiến đến, nàng ngồi xuống ngay sát bên cạnh Vô Song, thậm chí bờ vai nàng còn dán lấy vai của hắn, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười xinh đẹp nhẹ dịu.

Không thể không nói, Tương Vân của Vô Song, nàng đã lớn rồi, đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành.

“Tiểu sư thúc... người không ngủ được hả, Tương Vân cũng là không ngủ được”.

Vô Song nhìn cô bé năm nào ở trên Tử Ngọc Sơn, hắn nhẹ đưa một tay ra, vuốt nhẹ mái tóc đen dài óng mượt của nàng.

“Tương Vân, đây là Thiên Ý Thành chứ không phải Vương Bản Sơn... gọi tiểu sư thúc cũng là không thích hợp rồi”.

Tương Vân nghe vậy ánh mắt sáng lên, nàng cũng thật sự cảm thấy xưng hô với Vô Song như vậy không có thích hợp.

“Vậy.... vậy Tương Vân gọi người là Vô Song ca ca được không?”.

Nàng lúc này hình như cũng quên luôn việc, nàng vốn hơn Vô Song 2 tuổi.

Đối với Tương Vân, Vô Song chỉ đưa tay ra nhéo nhéo cái mũi của nàng.

“Được chứ, bất quá gọi ta là Phong ca ca đi, dù sao ở đây cũng không được dùng tên thật nha”.

Thẩm Tương Vân nhoẻn miệng cười, nụ cười đẹ như đóa hoa chớm nở đầu xuân, tràn đầy sức sống, tràn đầy mỹ lệ.

“Được nha, Phong ca ca “.

“Phong ca ca “

“Phong ca ca “

“Phong ca ca “

“Phong ca ca “

Cũng không biết Thẩm Tương Vân nói bao nhiêu lần mấy từ này, nàng lúc này nhẹ dựa đầu vào vai Vô Song, bàn tay vươn ra như muốn nắm lấy những vì sao trên bầu trời đêm kia.

Phong ca ca, muội nghe Tiên Âm tiền bối nói ca ca ngươi rất giỏi âm luật nha, ca ca thổi tặng muốn một bản nhạc được không.

Nói rồi, Thẩm Tương Vân không biết từ đâu cầm lấy một cây sáo ngọc, quơ quơ trước mặt Vô Song, vẻ mặt mười phần chờ đợi.

Vô Song cũng là mỉm cười, hắn cũng đã rất lâu không đụng đến mấy loại nhạc cụa này rồi.

Giữa trời đêm ở Vương Bản Sơn, tiếng sao ngân nga nhẹ vang lên... vang mãi vang mãi, cùng với làn gió kia hướng lên tận trời cao.

........

“Nha, ngươi nhìn cái gì vậy”.

Một âm thanh khẽ vang lên, khiến Xuy Tuyết giật mình, nàng rất nhanh hoảng hốt nhìn lại, người đến không ngờ lại là Mộ Dung Ảnh.

Mộ Dung Ảnh đối với Xuy Tuyết khẽ mỉm cười, nàng cũng nhìn về phía Vô Song cùng Tương Vân ở xa xa ngoài kia.

“Đội ngũ của chúng ta đúng thật là kỳ lạ, đội trưởng thì giống hệt nữ nhân còn Tuyết muội lại giả nam nhân, hai người các ngươi rất hợp làm một cặp nha”

Xuy Tuyết lúc này cũng trở lại với phong cách ăn mặc nam tử quen thuộc nhưng việc nàng là nữ nhân cũng không tiếp tục dấu được ai nữa rồi.

Xuy Tuyết khẽ đỏ mặt nhìn Mộ Dung Ảnh.

Nàng năm nay mới 14, Mộ Dung Ảnh đã 16.

“Mộ Dung tỷ tỷ, người đừng trêu ta nữa, ta và đội trưởng sao có thể?”.

Nói xong, Xuy Tuyết lại khẽ nhìn hai thân ảnh ngoài kia.

Mộ Dung Ảnh với Xuy Tuyết chỉ là khẽ lắc đầu.

“Ngươi thích đội trưởng sao?”.

Xuy Tuyết nghe vậy nhịp tim khẽ nhảy lên bất quá nàng rất nhanh lắc đầu.

“Không phải mà, muội không có thích đội trưởng, chỉ là có chút ngưỡng mộ thực lực của đội trưởng mà thôi”.

Nói xong, chính Xuy Tuyết trong lòng liền có chút quặn đau.

Nàng biết nàng cùng Vô Song vốn không thể thành bất cứ cái gì, hai người đi trên hai con đường khác nhau, hơn nữa.... nàng đời này căn bản không có cách nào đạt được hạnh phúc, số phận nàng từ khi sinh ra đã là một kịch bản được viết sẵn, nàng chỉ như một con rối, đi trên cái gọi là kịch bản đó mà thôi.

Con rối... làm gì có quyền mưu cầu hạnh phúc, làm gì có quyền yêu.

Nhìn về phía Xuy Tuyết rồi lại nhìn hai người Vô Song cùng Thẩm Tương Vân, Mộ Dung Ảnh chỉ khẽ thở dài, nàng cũng không tiếp tục xem nữa.

Có những việc nàng hiểu, nhưng nàng sẽ không nói, cái cảm giác này Mộ Dung Ảnh cũng từng trải nghiệm, trong trái tim nàng vẫn luôn có chỗ cho hình bóng kia, vị Mộ Dung công tử đứng đầu phương nam.

Nàng biết, Xuy Tuyết đang nghĩ gì, nàng cũng hiểu cho chính Xuy Tuyết, có đôi khi tình cảm chỉ là sự dõi theo, không hơn.

..........

Đêm nay, có rất nhiều người cũng không ngủ được.

Đêm nay Hoàn Nhan Bình thật sự cảm thấy như mộng như ảo.

Cơ thể Hoàn Nhan Bình lúc này không có mặc quần áo, trên người chỉ có băng vải quấn khắp người.

Cơ thể nàng đau đớn như muốn nứt ra, cả người bị thả trong một cái đỉnh lớn, nước trong đỉnh thuần một màu đỏ như máu hơn nữa mùi của nó cực nồng, cái mùi huyết dịch kia khiến Hoàn Nhan Bình cảm thấy muốn nôn mửa không thôi.

“Ngồi im đi, bên trong đó toàn bộ đều là Ngạc Huyết, ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể thu thập đủ, ngươi dám phung phí ta liền bẻ cổ ngươi”.

Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Hoàn Nhan Bình lập tức giật thót, nàng nhìn về phía nữ nhân kia.

Ngay cả khi không có ai, nữ nhân trước mặt vẫn mặc hoàng kim bảo giáp che kín đi toàn bộ cơ thể.

Hoàn Nhan Bình rất sợ Kim hộ pháp nhưng nàng cũng có thể cảm nhận Kim hộ pháp hình như đang chữa trị cho mình bất quá nàng không hiểu nổi, Kim hộ pháp rõ ràng là người bẻ gãy xương cốt của nàng vậy mà dĩ nhiên muốn cứu chữa nàng.

“Tiền bối.... người... người có thể thả ta ra không, ta còn có việc nhất định...”.

Hoàn Nhan Bình vừa mở miệng liền sợ ngây người, nàng nhìn thấy Kim hộ pháp xoay người lại, trên tay cầm kim ấn.

Nhìn thấy kim ấn kia, Hoàn Nhan Bình hai mắt trừng lớn, sau đó nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Nàng rốt cuộc cũng thấy người kia rồi, rốt cuộc cũng có thể thực hiện được di nguyện của phụ thân, nàng thành công rồi.

Nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy Kim Quốc chiến thần, Kim Quốc đệ nhất đại tướng quân.

Hoàn Nhan Tuyết Y nguyên soái.

Kim ấn kia là soái ấn, ngày Kim quốc bị Mông Cổ tiêu diệt, soái ấn cũng biến mất từ đó, soái ấn chính là Hoàn Nhan Tuyết Y nguyên soái mang đi.

Chỉ cần Kim ấn vẫn còn, Kim quốc còn cơ hội quật khởi, Kim quốc vẫn còn cơ hội trở mình.

Chỉ cần nguyên soái còn, bằng vào danh vọng cùng thực lực của nguyên soái, Kim quốc nhất định có ngày phục quốc.

Kim hộ pháp có thể nhìn thấy sự kích động trong mắt Hoàn Nhan Bình, nàng chỉ khe khẽ thở dài.

Nàng bước chân nhẹ chuyển, âm thanh kim loại va chạm với sàn nhà vang lên những tiếng ‘cộp cộp’.

Nàng ngồi xuống bên cạnh cái đỉnh ngạc huyết kia, ánh mắt nhìn Hoàn Nhan Bình.

“Ngươi là hậu nhân hoàng thất, là con gái cố nhân vì vậy bản soái mới mang ngươi về”.

“Ngươi bên ngoài nhu nhược nhưng bên trong lại chảy xuôi huyết mạch của người Kim chúng ta, trong máu huyết của ngươi là sự bất khuất của người Kim, điều này khiến ta quyết định giữ ngươi lại, chỉ là ta muốn nói thẳng với ngươi, Đại Kim đã bị diệt, liền không có ngày đông sơn tái khởi, ngươi không cần vì ta mà mơ mộng”.

Nói xong Kim hộ pháp nắm lấy soái ấn trong tay, nàng ném thẳng nó xuống đất, soái ấn của chính nàng.. lăn vài vòng trên mặt sàn mới dừng lại, một hành động Hoàn Nhan Bình căn bản không cách nào tưởng tượng nổi.

“Thứ này hiện nay chỉ là vật trang trí, thứ này trong mắt ta căn bản không có giá trị gì. Mộng tưởng của ngươi ta hiểu, nhưng Kim quốc đã diệt, chúng ta đã thua trận, một cuộc chiến vạn kiếp bất phục, căn bản không có cơ hội làm lại”.

“Ngươi có thể thất vọng, có thể nghĩ xấu bản soái, có thể coi thường bản soái, bản soái không quan tâm. Ngươi nếu muốn rời đi thì sau khi hồi phục thương thế, bản soái cho người 1 vạn lượng bạc đủ để người sống một đời bình bình an an, còn nếu ngươi muốn ở lại, bản soái cũng không để ngươi bị khi dễ, dù sao cũng là con của cố nhân”.

Nói xong không đợi Hoàn Nhan Bình trả lời, Hoàn Nhan Tuyết Y rời khỏi căn phòng, nàng đóng cửa lại đến ‘rầm’ một cái.

Không ai biết lúc này... Hoàn Nhan Tuyết Y lưng dựa vào cửa gỗ, cả người khẽ run, khuôn mặt ẩn trong hoàng kim mặt nạ xuất hiện hai hàng lệ nhoà.

Nàng là ai?, nàng là chiến thần của người Kim, là Hoàn Nhan Tuyết Y.

Năm đó Kim quốc có thể ép cho Đại Minh không thở nổi liền là nhờ nàng, vô địch nguyên soái của Kim quốc.

Năm đó... nàng từng bị ám sát.

Người ám sát nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh, Lâm Triều Anh.

Cuối cùng thì sao?, nếu không phải Vương Trùng Dương đến, nàng thật sự có tự tin giết ngược Lâm Triều Anh.

Cho dù Vương Trùng Dương có đến, nàng cũng không sợ, nàng dám cùng Vương Trùng Dương một trận chiến.

Hoàn Nhan Tuyết Y rất mạnh, cường giả mạnh nhất của một dân tộc hùng mạnh, thực lực của nàng đến đâu thiên hạ năm đó không ai không biết, chính Hoàn Nhan Tuyết Y cũng nghĩ... nàng rất mạnh.

Nàng tin tưởng, cho dù gặp Ngũ Đế cường giả đích thân đến, nàng cũng dám chiến. Nàng tự tin vì nàng có thực lực.

Đáng tiếc, nàng nhầm rồi.

Nàng mãi mãi không quên được đêm hôm đó, tại Thiên Ưng Sơn.

Kim quốc đại quân của nàng đã mạnh mẽ ngăn cản Mông Cổ hùng binh 3 tháng, 3 tháng nàng đối mặt cùng Thiết Mộc Chân không lùi lấy một bước.

Thiên Ưng Sơn không bị phá, Kim Quốc liền không sợ người Mông Cổ, đáng tiếc đêm đó có một người xuất hiện.

Người này đến ám sát nàng.

Người này chỉ mất 3 chiêu liền khiến đỉnh đỉnh đại danh Hoàn Nhan Tuyết Y gục ngã thậm chí sẽ chết.

Người này hoàn toàn vô danh, như từ trên trời rơi xuống vậy nhưng thực lực của hắn vượt xa ngũ đế.

Nếu không phải Trường Sinh Chân Nhân hiện thân, nàng đã sớm chết.

Nàng có thể coi là người may mắn nhất thiên hạ này, có thể nhìn thấy Trường Sinh Chân Nhân cùng kẻ thần bí kia giao thủ.

Qua trận chiến đó nàng liền biết tên của kẻ kia, hắn là Mông Cổ đệ nhất nhân – Đế Thích Thiên.

Trung nguyên đến bây giờ vẫn chưa bị Mông Cổ công phá chỉ bởi Đế Thích Thiên trọng thương.

Trường Sinh Chân Nhân không bước ra khỏi Trường Sinh Điện một bước cũng bởi vì ông ta bị trọng thương.

Hoàn Nhan Tuyết Y biết, cuộc chiến giữa Mông Cổ cùng Đại Thanh thật ra chỉ là cuộc chiến xem ai bình phục nhanh hơn, là cuộc chiến giữa Trường Sinh Chân Nhân cùng Đế Thích Thiên.

Nàng cũng biết, Đế Thích Thiên tồn tại Kim Quốc liền không có cơ hội trở mình.

Chỉ cần 3 chiêu liền có thể đánh bại nàng, vậy đánh kiểu gì nữa?.

Bất kể nàng túc trí đa mưu thế nào, bất kể nàng có thể cầm quân thiên biến vạn hóa bao nhiêu cũng không có tác dụng, trước thực lực tuyệt đối những thứ còn lại vốn chỉ là phù vân.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.